Kẻ Tám Lạng Người [...] – Chương 10

18Mấy ngày nay, trong lòng tôi rối bời, suy nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy mình vẫn nên nghe Hàn Trình  đích thân thừa nhận câu trả lời, tôi không muốn người câm nữa.Tôi đi dọc theo con đường quen thuộc, chậm rãi đi đến cổng trường.Cổng trường quen thuộc, đồng phục màu xanh trắng quen thuộc.Hai giáo viên vừa tan ca vừa đi ra khỏi cổng trường:"Gần đây mấy học sinh lớp cậu khá phiền phức nhỉ?""Ôi đừng nữa, bây giờ đứa trẻ nào cũng nghịch ngợm hơn đứa nào, ngày nào cũng tôi đau đầu."Tôi đột nhiên nghĩ đến ngày đó dì Hàn Trình  : "Có một bé nghịch ngợm rất phiền phức, từ đó về sau không chủ nhiệm nữa."Tôi nhất thời cảm thấy mình giống như một vai hề mua vui, tôi dường như luôn là một sự tồn tại phiền phức.Năm đó, Hàn Trình  chắc cũng phiền c.h.ế.t loại học sinh như tôi rồi.Mà lúc này cổng trường lại có hai bóng người quen thuộc đi ra.Hàn Trình  và mối đầu của ta, Lý Vãn Thanh.Lý Vãn Thanh khóc lóc ôm lấy Hàn Trình .Tôi vội vàng quay đầu đi, không dám thêm nữa.Tôi đi dọc theo con đường không biết đã bao lâu, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hàn Trình ."Em muốn đi Đại Lý du lịch, ở đó rất ấm áp, hoa tươi rất nhiều, đi cùng em nhé?"Anh ấy trả lời: "Được."Tôi hỏi: "Ngày 1 tháng 2 có không?"Rất lâu sau, ấy trả lời: "Hôm đó không tiện, đổi ngày khác nhé."Tôi điện thoại ngây người rất lâu.Quả nhiên, con người nếu không tiêu hao hết mọi kỳ vọng, sẽ không cam tâm lời tạm biệt.Thời gian lâu rồi, cũng không biết đối với ấy là thích hay là cố chấp nữa.Tôi đi lang thang không mục đích dọc theo lề đường rất lâu, cuối cùng tìm một quán bar nhỏ vào ngồi.Vừa ngồi xuống, liền gặp một người quen.Hà Xán?Một mình ngồi trong góc uống rượu giải sầu.Tôi gõ gõ bàn cậu ta, cậu ta ngẩng đầu , uống cũng không ít."Tần Chi, sao cậu lại đến đây?"Tôi cầm ly rượu lên, uống cạn."Thất rồi."Cậu ta đập bàn,"Sao thế, cậu cũng thất à?""Nào nào nào chụp kiểu ảnh đăng lên vòng bè, tôi không phải là người duy nhất."Nói xong liền giơ điện thoại lên, mở camera.Tôi càng cạn lời hơn, "Cậu ai thế? Sao tôi không biết?""Bạn thân của cậu đấy!"Tôi??? Chuyện này từ khi nào ?"Hai người quen nhau từ khi nào thế? Sao tôi không biết?""Hôm qua quen nhau, hôm nay chia tay rồi." Cậu ta tủi thân .Tôi: ..."Vì sao ?" Tôi khó hiểu."Cô ấy, ấy bảo tôi đi mua xiên nướng dưới lầu cho ấy, tôi thấy người bán xiên nướng dưới lầu nhà ấy lấn chiếm lòng lề đường, tôi liền đuổi đi, sau đó mới biết, người bán xiên nướng đó là bố ấy..."Cậu... đúng là nhân tài."Tần Chi, cậu giúp tôi đi..."19Tôi bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho thân.Bạn thân chỉ trả lời ba chữ: "Bảo nó cút."Tôi Hà Xán uống hết ly này đến ly khác mượn rượu giải sầu, nhất thời quên mất nỗi đau thất của mình.Cho đến khi một bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi."Tần Chi, sao không trả lời tin nhắn?"Tôi ngẩng đầu khẩy với :"Không phải cố ý không trả lời tin nhắn của , chỉ là quá quan trọng, em cảm thấy trả lời thế nào cũng không xứng với .""Cho nên, thầy Hàn, em buông tha cho rồi."Trong mắt Hàn Trình  lóe lên một tia tức giận:"Tần Chi, có ý gì?"Tôi chỉ tay về phía Hà Xán bên cạnh:"Thầy cũng biết, em từ thời cấp ba đã thích cậu ấy, bây giờ chúng em ở bên nhau rồi, đợi kết hôn còn phải mời thầy Hàn chứng hôn đấy."Hà Xán bên cạnh uống đến mức mơ màng:"Đúng , thầy Hàn, nhất định phải đến đấy.""Tần Chi, chúng ta còn chưa chia tay."Hàn Trình  đột nhiên nắm lấy vai tôi, đôi mắt tôi chằm chằm."Chưa chia tay, đương nhiều đối tượng chút thì sao, em đánh chữ nhanh, không phải là không nhắn tin kịp sao?""Không nắm trái tim em, thì đừng em đa ."Tôi từng chữ từng chữ đ.â.m vào , lần này, tôi không muốn khiến bản thân phải chật vật, phải hèn mọn như nữa."Thầy Hàn, em không muốn nổi loạn nữa, em buông tha cho rồi."Tôi vẫy tay với , cũng lời tạm biệt với mối thầm kéo dài lâu đằng đẵng của tôi.Có lẽ, tan cuộc mới là lẽ thường ở đời. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...