Kẻ Phán Xét Giới [...] – Chương 9

09

Cuộc thi kết thúc.

Mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi, cho đến khi tiếng hét của Lâm Tây từ bên ngoài truyền đến.

Chúng tôi đều chạy ra xem thì thấy Lương Thần đang quỳ ở chính giữa phòng, liên tục tát vào mặt mình.

Khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn lúc trước giờ đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt sưng vù.

Cô ta liên tục xin lỗi, máu từ trong miệng ta chảy ra.

Cho đến khi không còn tiếng nữa, ta đã tự tay đánh c h ế t mình.

Trên tường là những chữ viết nguệch ngoạc đầy máu.

[Kẻ bắt nạt, c h ế t!]

Thấy câu này chúng tôi đều không nhịn nữa, xem ra cái c h ế t của mỗi người đều có lý do.

Mà lý do này, chắc chắn là vì ta đã từng chuyện xấu.

Cuộc thi thứ ba là thi kỹ năng nhảy, điều này khiến thầy Trương Văn vốn đã không phối hợp cơ thể lại càng lo lắng đến bạc cả tóc.

Tôi cũng không phối hợp cơ thể mọi chuyện đều dễ .

Tôi định nhảy một bài thể dục buổi sáng.

Không ai quy định thể dục buổi sáng không phải là nhảy đúng không?

Lâm Tây từ nhỏ đã ca hát nhảy múa, cầm kỳ thi họa đều giỏi, ấy đương nhiên không cần lo lắng.

Còn thiếu gia Cố Vũ Thần, trong một cuộc thi đã thể hiện kỹ năng nhảy siêu phàm của mình.

Bây giờ người khiến người ta lo lắng nhất, chỉ có Trương Văn.

Có lẽ ta cũng biết mình sắp bị loại, thế mà lại luyện nhảy cả một buổi chiều trong phòng tập.

Nhưng tôi không ngờ, ta lại táo bạo như .

Tối hôm đó tôi trở về phòng nghỉ ngơi, một lát sau Boss đã đến.

"Không ôm em thì không ngủ sao?" Sau mấy ngày ở chung, tôi cũng biết ấy sẽ không tôi.

Boss nhẹ nhàng : "Ôm em mới ngủ ngon , em mềm mại và thoải mái lắm."

Tôi đỏ mặt, vội vàng che miệng Boss: "Được rồi, biết rồi, đừng nữa!"

Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng sột soạt ở cửa phòng.

Tôi nín thở, dùng ánh mắt hỏi Boss.

Boss lắc đầu, rõ ràng ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tiếng bên ngoài dần dần mất đi, tôi vừa mới yên tâm thì tay nắm cửa đã bị người ta vặn mở.

Tôi vội vàng giấu Boss vào trong chăn, định xuống giường xem có chuyện gì.

Tôi còn chưa kịp đi dép thì đầu của Trương Văn đã thò vào từ cửa.

"Thầy Trương Văn không ngủ vào ban đêm, đến đây cạy khóa phòng tôi à?"

Ánh mắt đắm đuối của Trương Văn đảo quanh người tôi, ta không hề kiêng dè, cứ thế đi thẳng vào.

"Dù sao ngày mai tôi cũng bị loại rồi, trước khi c h ế t không bằng trị cho nhóc như một trận."

"Tôi phải cho biết, họa từ miệng mà ra là như thế nào."

Lúc này tôi mới để ý, trên tay ta còn có dây thừng.

Giọng ta đặc biệt lạnh lùng, giơ sợi dây trong tay về phía tôi.

"Cô xem, nếu tối nay tôi g i ế t , ngày mai trong số những người vào vòng trong có tôi không?"

Ngay sau đó, ta đã đè tôi xuống giường.

Một người đàn ông trưởng thành bình thường thì tôi chỉ tạm thời không đánh lại , huống chi là một tên béo như Trương Văn.

Nhưng tôi không hề sợ hãi, tôi tươi Trương Văn.

"Anh chắc chứ?"

Trương Văn còn chưa kịp mở miệng thì đã bị người trong chăn bóp cổ.

"Cô..."

Trương Văn kinh ngạc tôi, tôi lại rụt sâu hơn vào trong giường.

Tôi trốn sau lưng Boss, chỉ vào Trương Văn hét lớn.

"Anh ơi, chính là tên béo này phiền chúng ta ngủ!

"Oa oa oa! Em sợ quá!"

Ánh mắt Boss hơi thay đổi, lập tức ném Trương Văn ra ngoài.

Trương Văn ngã mạnh xuống đất, miệng phun máu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...