03
Người bị tôi ôm lấy khựng lại, hơi thở lạnh lẽo truyền đến từ đỉnh đầu tôi.
Tôi không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể ôm chặt lấy người này, khiến tứ chi của ấy cứng đờ, không thể trực tiếp chém c h ế t tôi.
Một lúc lâu không có tiếng , người đàn ông trong lòng tôi ôm như tảng băng, càng lúc càng lạnh.
Hình như không có nguy hiểm gì?
Tôi mở mắt ra, nhẹ nhàng ngước lên , vừa vặn chạm phải đôi mắt không có chút cảm nào.
Anh ấy vẫn toe toét, một chiếc răng nanh sáng lấp lánh.
Tôi buông tay, lùi lại mấy bước.
"Anh ơi? Anh vẫn chưa ngủ sao?"
Thứ đó vung tay, đèn bàn trong phòng sáng lên.
Lúc này tôi mới phát hiện ra người này đẹp trai lạ thường, một cặp răng nanh khiến ấy giống như ma cà rồng thời xa xưa miêu tả trong sách.
"Anh ơi, đẹp trai quá."
Tôi ấy bằng ánh mắt si mê, tiếp tục duy trì hình tượng hoa khôi ngây thơ của mình.
Người đó đậy, ôm tôi vào lòng.
Tôi sợ đến nỗi không dám thở.
Anh ấy đưa tôi đến giường, đắp chăn lên người tôi.
Giọng lạnh lẽo vang lên bên tai tôi.
"Em mềm thật, ôm em rất thoải mái."
Tôi gượng hai tiếng: "Anh ơi, hay quá, em thích lắm."
Ngủ một giấc đến sáng, cả đêm tôi sợ đến không dám đậy, mãi đến khi sự giam cầm bên cạnh biến mất, tôi mới nhẹ nhàng mở mắt.
Đội quầng thâm mắt đen ngòm vì cả đêm không ngủ, tôi bò dậy rửa mặt.
Nhìn đồng hồ đã sáu giờ sáng, tôi mở cửa phòng, thấy mấy người đã đứng trước cửa.
"Tối qua gặp chuyện gì ?" Trương Văn thấy tôi mở cửa, lập tức đi tới.
Lương Thần khoanh ấyy: "Hỏi cái này gì? Có thể là do xui xẻo nên gặp ma, sao chúng tôi không gặp?"
Tôi không để ý đến Lương Thần, về phía Trương Văn.
"Tối qua đột nhiên mất điện, sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra."
Trương Văn tôi nửa tin nửa ngờ, lại thò đầu vào phòng tôi: "Lục Nguyên Nguyên đâu?"
"Vẫn đang ngủ nhỉ?" Tôi hơi nghi ngờ.
Từ khi Lục Nguyên Nguyên vào phòng hôm qua, tôi không còn gặp lại ta hoặc nghe thấy giọng của ta nữa.
Tôi vô thức xuống đất, trên đất không có dấu vết nước, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tôi nhớ rõ ràng, tối hôm qua sàn nhà ướt sũng, không thể không để lại dấu vết.
Tôi tiến lên vài bước, nhẹ nhàng vặn một cái, cửa phòng Lục Nguyên Nguyên đã mở.
Rõ ràng!
Rõ ràng tối qua tôi còn không mở !
Đẩy cửa ra, mùi máu tanh trong phòng xộc vào mũi.
Trương Văn đẩy tôi ra vào phòng trước, sau đó lại hoảng hốt chạy ra ngoài.
Ôm thùng rác bên giường bắt đầu nôn.
"Lại có chuyện gì ?"
Những người bên ngoài nghe thấy tĩnh đều đi vào phòng.
Trương Văn quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
"Lục Nguyên Nguyên c h ế t rồi!"
Sao có thể?
Tôi chạy nhanh vào, chỉ thấy thi thể Lục Nguyên Nguyên nằm rải rác khắp nơi trong phòng, trên bức tường đối diện cửa có viết mấy chữ to.
[Thấy c h ế t không cứu, g i ế t!]
Có phải vì hôm qua ta không mở cửa cho tôi không?
Lương Thần và Lâm Tây cũng sợ đến mức không nên lời, che miệng ngồi bệt xuống đất.
Trước mặt mọi người lúc này đều xuất hiện một màn hình, là đoạn ghi hình sau khi Lục Nguyên Nguyên vào phòng tối qua.
Trong hình ảnh ghi lại rất rõ ràng, sau khi Lục Nguyên Nguyên vào phòng, ta đã bị thứ kỳ lạ trong chăn cho sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
Sau đó là tiếng đồ vật mà Lục Nguyên Nguyên ném vào thứ kỳ lạ.
Tiếng tôi gõ cửa truyền đến từ bên ngoài, Lục Nguyên Nguyên đi đến trước mặt thứ kỳ lạ.
"Tôi gọi người bên ngoài vào, chơi với ta không? Căn phòng này vốn là của ta, đừng g i ế t tôi."
Thứ kỳ lạ nghịch chiếc rìu, không để ý đến Lục Nguyên Nguyên.
Lục Nguyên Nguyên đi đến mở cửa, giọng run rẩy: "Anh không gì, tôi coi như mặc định đồng ý nhé!"
Bạn thấy sao?