Kẻ Nguy Hiểm Đằng [...] – Chương 4

7

Sau nửa tiếng đi lạc trong cái khách sạn 5 sao đắt đỏ,

Cuối cùng, nhờ vào đám bình luận nóng ruột như bà mẹ chồng, tôi cũng đẩy đúng cánh cửa phòng tiệc.

“Ha, Lục Tiểu Vi, cuối cùng cậu cũng đến.”

Thương Diễn Chi tựa vào khung cửa, với tôi một cách cưng chiều, ánh đèn đủ màu sắc hắt lên môi ta,

Đỏ rực như muốn nhỏ máu.

Hắn nhướn mày, như nhân đang trêu ghẹo:

“Bộ đồ lót mới để trong cặp em rồi đó, mặc chưa?”

Nói xong liền đưa tay ra kéo áo khoác đồng phục của tôi.

Đám nam phía sau hắn nghe đều quay lại hóng.

Mặt tôi đỏ rực như bị nấu lẩu, lùi lại liên tục.

“Không ổn đâu mà…”

Mấy tên con trai tham gia tiệc bắt đầu hô lên cổ vũ.

Bình luận ảo cũng gào thét hết cỡ:

【Không lẽ nữ chính thật sự mặc bộ nội y đó rồi?! Biết ngay mà!!!】

【Cốt truyện lại quay về rồi, sắp đến cảnh nam chính đè nữ chính xuống luôn rồi.】

Thương Diễn Chi không biết liêm sỉ là gì, ngay trước mặt mọi người kéo phăng áo khoác của tôi.

Cả phòng tiệc lặng như tờ.

Tôi ôm ngực, giả vờ thẹn thùng.

“Em đã bảo là không mà…”

Giây tiếp theo, toàn bộ bình luận như bị đóng băng.

【Cho tôi hỏi, nữ chính đang mặc… cái gì ?!】

Tôi thấy mình mặc cũng bình thường mà.

Cúi đầu thử—

Bên trong là cái áo ba lỗ phát miễn phí của nhà máy thức ăn gia súc.

Ngoài là sơ mi caro đỏ, tay áo đính mảnh vải hoa mẹ tôi may thêm để giữ ấm.

Phía dưới là quần bông siêu dày bà nội tự tay chần từng đường.

Chân tôi mang đôi dép len thủ công, trên đó còn dính nguyên vết phân gà tươi rói.

Tôi ở nhà là mặc , có gì lạ đâu?

“…Lục Tiểu Vi, cậu… cậu mặc cái thứ gì kinh khủng ?”

Thương Diễn Chi mặt xanh như tàu lá, không nổi thêm câu thả thính nào.

Tôi ngượng ngùng gãi đầu, toe toét.

【Tại tôi mải đổi cám heo, quên chưa đổi đồ ứng phó con heo này.】

“Cậu!”

“Lục Tiểu Vi, cậu còn mặt mũi đến đây? Không phải đã thề sẽ tránh xa Thương 800 mét rồi sao?!”

Tôi sáng mắt lên.

Là tiểu thư kìa!

Cô ấy mang giày cao gót, khoanh tay bước tới, ánh mắt như muốn bóp chết tôi.

Nhưng tôi thì lại phấn khích như chó thấy cục xương.

Tôi lập tức hất Thương Diễn Chi qua một bên, cao giọng hét lên:

“Em đến là để chó của tiểu thư! Ai dám đến chủ nhân của em hôm nay, đừng trách em bị dại cắn người!”

【…………】

Bình luận ảo câm nín, cả căn phòng cũng chìm trong im lặng.

Mặt Ôn Lan tối sầm chuyển sang rạng rỡ, vẫn cố gắng giữ hình tượng, hừ lạnh một tiếng rồi quay đi trước.

Bình luận lập tức bùng nổ:

【Cái gì ? Nữ phụ không phải đáng ghét, cay cú nữ chính lắm sao? Sao tự dưng lại ngại ngùng bảo vệ trời?!】

Tôi đắc ý chen ngang bọn theo đuôi của tiểu thư, chính thức “lên chức”.

Trời bắt đầu tối.

Không khí trong phòng tiệc mỗi lúc một nóng lên,Cốt truyện lại bắt đầu trật bánh… rồi quay về đường ray chính.

【Trò chơi “Đại mạo hiểm” đến rồi!! Nam chính rút trúng thử thách phải hít đất trên người một , ta chọn nữ phụ, nữ chính tức đến phát khóc, quay đầu bỏ đi!】

Thương Diễn Chi vừa đúng rút trúng tờ giấy đó.

Hắn nhướng mày liếc tôi, rồi đứng dậy, chống tay hít đất ngay trên người Ôn Lan.

“10, 9, 8, 7…”

Cả phòng đồng thanh đếm ngược đầy phấn khích.

Khi gương mặt Ôn Lan đã đỏ rực,

Thương Diễn Chi quay đầu lại tôi với vẻ đắc ý.

Nhưng chỉ một giây sau, cái vẻ mặt đó bỗng biến mất không còn chút tăm hơi.”Lục Tiểu Vi đâu rồi? Lại chạy đâu mất rồi?!”

Tôi đã biến mất.

8

Bình luận ảo đang gào thét:【Cứu với! Tôi sợ thật rồi! Chị ơi, chị ơn dừng lại đi!】

Một nhân viên phục vụ đứng kế bên tôi, tay cầm khay, mặt mũi không biết nên gì.

Khi thiếu gia và tiểu thư tìm thấy tôi, cảnh tượng trước mắt là:

Tôi đang đứng bên quầy buffet của khách sạn mà… ăn như chưa từng ăn.

Đống dĩa bên cạnh tôi đã chồng lên thành một cái tháp nhỏ.

Tiểu thư tôi, mặt không thể tin nổi.

“Lục Tiểu Vi… cậu đói dữ sao?”

Tôi vừa nhai bít tết vừa đáp tỉnh bơ:

“Đói. Em nhịn đói đến đây đó. Sáng còn chưa kịp húp hết chén cháo khoai đỏ nữa mà.”

【Nữ phụ, có biết nữ chính đã ăn hơn một tiếng rồi không?】

【Nam chính, có biết màn biểu diễn của nãy giờ nữ chính chưa liếc lấy một cái không?】

Phía bên kia vẫn còn đang phát sóng trực tiếp cảnh ngôn nóng bỏng,

Còn tôi bên này ăn đến mức bình luận cũng bắt đầu… rung nhẹ.

Dòng chữ liên tục trôi qua đầy sự tuyệt vọng:

【Nữ chính, dừng lại đi. Đây là kênh ngôn chứ không phải kênh nông nghiệp đâu.】

【Đừng ăn nữa, tôi mà phát hoảng rồi đó!】

Thương Diễn Chi và Ôn Lan đứng đối diện tôi, mặt mũi táo bón toàn tập.

Thiếu gia bắt đầu khó chịu thật sự, hắn túm lấy cổ tay tôi:”Lục Tiểu Vi! Cậu ăn đủ chưa?!”Tôi không thèm để ý.

Tiểu thư – thiên thần trong lòng tôi – lại ngẩn người, rồi thở dài:”Hóa ra mỗi ngày cậu đều nhịn đói đi học à?”

Bình luận:

【Hả??】

【Nữ chính mà cũng đói à? Tiểu thư ơi, ở nhà cổ có khi còn phải giành đồ ăn với heo đó.】

Xàm!

Tôi đặt đùi gà xuống, bỗng dưng… mắt đỏ hoe.

Ngay sau đó, tôi ngã vật xuống sàn tỏ vẻ yếu đuối.

【?????????】

Chiếc yếm đỏ tôi đang mặc bị kéo lệch, để lộ chiếc quần bông hoa sặc sỡ.

Tôi vận nội công dồn hết lên mặt, mắt đỏ ngầu, bắt đầu khóc nghẹn ngào đầy u uất.

“Chỉ có tiểu thư mới ra em yếu đuối thế nào thôi…”

“Em thật sự đói lắm… Đói lắm… Ở nhà đến cơm còn không đủ ăn…”

Bình luận bùng nổ:

【???】

【Tôi thấy mắt mình sắp hỏng rồi!!!】

【Trời đất, cái kiểu trà xanh này không phải chiêu của nữ phụ sao?! Sao nữ chính lại xài rồi?!】

【Nữ chính, rốt cuộc là đang khoe cái gì ?】

Xin hỏi cái quần bông hoa đó có thể quyến rũ ai?!

【Đừng khoe nữa! Trên đó còn dính phân gà chưa lau sạch kìa!】

【Vô liêm sỉ!】

【Ai nghĩ ra cái ý tưởng để nữ chính dân quê đóng ngôn ? Rốt cuộc là ai?!】

【Tha cho ấy đi… cho ấy về quê nuôi gà đi mà!】

Bình luận nhảy loạn xạ, mắng tôi tơi tả.

Nhưng ngay giây tiếp theo,

Cả đám bình luận như nghẹn họng khi thấy tiểu thư ném cho tôi một chiếc thẻ đen.

“Nè, đây là thẻ hội viên của khách sạn 5 sao gần đây.

Đói thì đi ăn đi, ba bữa một ngày, đừng có để mất mặt nữa.”

Tôi ngước lên ấy bằng ánh mắt long lanh ngưỡng mộ.

Tiểu thư đỏ mặt, lí nhí chữa ngượng, rồi đá nhẹ tôi một cái.”Đứng dậy đi, đừng tôi xấu hổ nữa.”

【Không phải chứ… hai người đang hẹn hò thật à?!】

Thương Diễn Chi thấy tôi không thèm hắn một cái,

Sắc mặt lập tức khó coi, tức đến mức kéo Ôn Lan rời đi.

【Á á á! Nam chính định đi lấy “lần đầu” rồi kìa!!】

Tôi ngơ ngác mấy dòng bình luận đó.

【Nam chính mang thuốc kích thích theo, định đưa cho nữ phụ! Ở trong túi áo hắn đó!】

Tôi lập tức túm chặt tay áo hắn!

Một tay dính dầu mỡ trực tiếp… thọc vào túi quần hắn.

Mặt hắn đỏ như gấc.

“Lục Tiểu Vi! Em gì thế?!”

Tôi ngắt lời, rút ra một vật thể… rồi giơ cao lên.

“Em không chịu nổi nữa rồi! Bạn học Thương, sao lại mang theo ‘Viagra’ ?!”

Cả phòng sốc toàn tập.

Mặt thiếu gia từ đỏ chuyển sang đen sì.

Tôi vội vàng thêm một câu cứu vãn:”À… nhà cũng có heo nái đang chờ phối giống à?”Giữa ánh như đóng đinh từ mọi người,Hắn cứng đơ gật đầu.

“Cái đó không dành cho người dùng đâu. Lần sau em tặng quyển ‘Chăm sóc heo nái trước và sau sinh’, về học kỹ nhé.”

“Ừ… cảm… cảm ơn…”

Cả phòng nổ tung.

Bình luận náo loạn như vỡ chợ:

【Nam chính dường như đã… mất hết khí chất và kế hoạch】

【Lục Tiểu Vi, rốt cuộc là đang cái gì ?!】

【Về quê đi, tôi xin đấy, về quê đi có không?】

【Mau kết thúc trò hề này đi mà!】

【Nhưng mà… nữ chính ngăn cản nữ phụ cũng tốt.

Vì nếu nữ phụ mang thai thật, kết cục của ấy sẽ y như truyện gốc:

Mang thai, bị giữ lại trong nhà để sinh con, đứa trẻ bị ông nội nam chính đem về nuôi ở nhà tổ.

Cô ấy thì bị cắt đứt mọi mối quan hệ xã hội, thành một bà mẹ trầm cảm sau sinh.

Chưa đến 25 tuổi đã vì không chịu nổi cảnh nam chính “truy thê” mà nhảy từ biệt thự xuống, kết thúc cuộc đời.】

Trời ơi mẹ ơi.

Tiểu thư tốt thế này, sao có thể chết sớm như chứ.

Tôi trả lại “Viagra” cho thiếu gia, rồi siết chặt tay tiểu thư.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...