4
Tôi chết sững tại chỗ.
Bình luận ảo bắt đầu điên cuồng quét màn hình:
【Tới rồi! Tới rồi!】
【Tình tiết ngược tâm thứ hai của nữ chính sắp đến!】
【Mẹ nữ chính đang nằm trong phòng cấp cứu, nữ chính định mở lời mượn tiền nam chính, ai ngờ bị ta lạnh lùng mỉa mai là chỉ vào tiền ta!】
【Sau khi bị phạm, nữ chính không giải thích, chỉ âm thầm rơi nước mắt rồi quay người rời đi.】
【Mãi đến khi mẹ nữ chính qua đời, nam chính mới biết hết mọi chuyện, hối hận tột độ, bắt đầu theo đuổi lại ấy, còn nhà tang lễ xịn nhất Bắc Kinh tổ chức một đám tang hoành tráng!】
【Trời ơi, đúng là nhẫn nhịn đầy đau thương!】
Tôi: ??
【Ủa không đúng mà, nữ chính đã lấy một triệu của tiểu thư rồi mà? Mẹ ấy chắc không chết đâu, cần gì mượn tiền nữa?】
【Nhưng mà ấy đã đưa tiền cho Tiểu Hoa rồi, một triệu chỉ đủ cứu một người thôi.】
【Vậy nữ chính sẽ chọn ai?】
Tôi quay đầu Tiểu Hoa.
5
【Cô ấy sẽ chọn ai?】
【Lục Tiểu Vi ngơ ngác rồi, chơi lớn xong giờ vỡ trận.】
Tiểu Hoa đã đứng dậy, ấy cầm chiếc thẻ của tôi, vừa định mở miệng.
Tôi lại xoay người, nước mắt lưng tròng về phía Ôn Lan.
“Tiểu thư, mẹ tôi gặp chuyện rồi… Cô luôn rất mạnh mẽ và có năng lực, tôi sợ quá… Cô có thể đi với tôi không?”
【Vãi chưởng, Lục Tiểu Vi, là trà xanh ở đâu đến hả?!】
Tôi liếc mắt bình luận, nhướn mày một cái đầy thách thức.
Tôi biết thừa Thương Diễn Chi sẽ không cho vay, tôi còn nhục nhã cầu xin gì?
Tiểu thư vừa có tiền, lại xinh đẹp, trái tim cũng không đến nỗi lạnh lẽo—tại sao tôi không cầu cứu ấy chứ?
Không thể tin !
Nữ chính biết chuyện rồi!!!
【Thôi xong, hết cảm coi rồi! Đòi lại tiền!】
Tôi không thèm để tâm đến mấy cái bình luận đó.
Sắc mặt Thương Diễn Chi sa sầm, hắn bật dậy.
“Tiểu Vi, để đi với em, tìm ta gì?”
Tiểu thư ban đầu còn không định đi theo, vừa nghe thiếu gia lên tiếng thì lập tức nóng mặt.
“Anh không đi! Đi! Tôi đi với ấy!”
Tôi nước mắt rưng rưng, bị tiểu thư kéo tay, cùng lên chiếc Maybach nhà ấy, thẳng tiến bệnh viện.
Tại bệnh viện,Tôi kể rõ mọi chuyện với tiểu thư.
Kể cả chuyện liên quan đến Tiểu Hoa.
“Tiểu thư, tôi… tôi có thể mượn tiền phẫu thuật cho mẹ không? Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ trả. Tôi sẽ viết giấy nợ cho .”
“Không cần.”
Ôn Lan khoanh tay, bực đến mức lồng ngực phập phồng.
“Chút tiền đó có đáng gì, còn chưa bằng giá cái túi xách của tôi.”
Cô ấy phẩy tay, gọi vệ sĩ bên cạnh lại.
“Anh đi đóng toàn bộ viện phí cho mẹ Lục Tiểu Vi.”
“Các người cũng thật đáng thương, chỉ vì một chút tiền mà suýt mất mạng.”
Tôi mím môi.
Đúng , mạng người rất quý.
Nhưng có những người… đến chút tiền đó cũng không có nổi.
Đó chính là sự bất công của thế giới này sao?
Tiểu thư hơi im lặng.
“Tiền không cần cậu trả, chỉ cần cậu tránh xa Thương của tôi là .”
“Anh ấy là của tôi.”
“Được , sau này tôi nhất định giữ khoảng cách tám trăm mét, thề không bén mảng tới gần.”
Tôi cầu còn không .
Ai muốn dây vào ta chứ.
Dây vào rồi chỉ tổ xui xẻo.
Tôi vừa đảo mắt một cái, trong tầm mắt lại lướt qua một bóng người quen thuộc.
Thương Diễn Chi?!
【Trời ơi trời ơi! Nam chính vẫn tới kìa!!】
【Yêu nữ chính muốn chết mà còn giả vờ lạnh lùng, cưng quá trời!】
【Chỉ cần nữ phụ không giúp nữa, nữ chính sẽ phải cầu xin nam chính ngay! Quá cuốn, thích quá!】
Tay tôi vừa mới siết lại thành nắm ,
Thương Diễn Chi đã áp sát, một tay chống lên vách tường phía sau tôi, cả người gần như bao phủ lấy tôi.
Giọng hắn khàn khàn như thể trong cổ họng có 800 con vịt đang quác quác:”Lục Tiểu Vi,”
“Chẳng lẽ vì ghen nên em mới không đến tìm giúp đỡ?”
Hắn tà, đưa tay bóp cằm tôi, bá đạo mở lời:”Người thích… từ đầu đến cuối chỉ có em thôi, tinh nhỏ~”
“Ọe.”
Tôi không nhịn .
Mặt hắn tối sầm lại, vẫn mặt dày tiếp tục diễn.
“Anh với Ôn Lan chỉ là hôn nhân thương mại, không có cảm gì hết.
Cuối tuần là sinh nhật , em nhất định phải đến đấy nhé.”
“Uwaa———”Tôi bật khóc thành tiếng.
Tiếng khóc lớn đến nỗi khiến Thương Diễn Chi giật mình lùi lại,Ngay cả Ôn Lan đứng bên cũng nhíu mày lườm hắn.
“Mẹ tôi đang cấp cứu mà còn lo tổ chức sinh nhật à, còn là người không ?!”
“Thương Diễn Chi! Anh mấy câu nhảm nhí này đủ chưa?”
“Tôi cắn cha nhà !”
Bình luận ảo sững sờ.
【Ủa? Nữ chính không phải là người không biết sao?】
【Sao bây giờ cả người toàn là… miệng thế này?!】
Có lẽ là do tôi khóc quá thảm,
Ngay cả Ôn Lan cũng tức đến mức đứng chắn trước mặt tôi.
“Thương Diễn Chi, thôi đi không? Đừng có ức hiếp Lục Tiểu Vi nữa, bị điên à?”
“Cả cái ‘Hải Nam Gia’ cũng không có ai diễn sâu như đâu. Đã tới rồi thì giúp đỡ cái coi!”
Thương Diễn Chi lập tức hoảng loạn.”Anh giúp! Anh giúp! Đừng khóc nữa, đi gọi người!”
Chưa đầy một phút sau,Một bác sĩ cao mét tám lăm, mặc áo blouse trắng bước đến trước mặt.”Bệnh nhân đâu?”
Tôi lập tức ngừng khóc.
Bình luận bùng nổ hét lớn:
【Khoan khoan khoan!! Cái này không đúng! Không phải là NPC siêu cấp trong truyện sao?! Chính là thân bác sĩ của nam chính nè!!】
【Không phải nam chính sau này vì mẹ nữ chính mà mời hết bác sĩ giỏi nhất thế giới về hội chẩn à?!】
Bình luận ảo bắt đầu vỡ trận.
【Lẽ ra phải đợi đến khi nữ chính sảy thai, vô sinh lâu dài, nam chính lại dây dưa với trợ lý, nữ chính trầm cảm nặng… lúc đó mới mời bác sĩ về hội chẩn chứ?!】
【Sao bây giờ đã mời bác sĩ hội chẩn cho mẹ vợ tương lai rồi?!】
Tôi đám bình luận, mặt đen như đít nồi.
Tác giả ơi, tôi xin cảm ơn kịch bản này nhé.
Sau “hội chẩn tám nước”,Ca phẫu thuật của mẹ tôi cũng thành công tốt đẹp.
Nửa tháng sau, mẹ xuất viện.
Tôi đang ngồi trong lớp học thì thấy mẹ đứng ngoài cửa vẫy tay gọi.
“Tiểu Vi, mẹ biết là con giúp lo viện phí… Mẹ chẳng có gì để cảm ơn, tiền thì mình từ từ kiếm rồi trả.
Đây là canh gà, là con gà mẹ nuôi bao lâu nay đấy, sáng nay mẹ vừa xong.
Con đem đến đưa cho ấy, thay mẹ cảm ơn người ta nhé.”
Tôi hét lên một tiếng thảm thiết:”Mẹ! Mẹ Gấu Bự của con rồi à?!”
Con gà đó tôi nuôi bao lâu, cảm đầy ắp mà!
Nhìn thấy bình luận chế giễu xếp hàng dài trên màn hình, tôi hơi… gãy mood rồi đấy.
Thôi , nuôi lại một con Gấu Nhỏ .
Bước vào lớp, tôi lập tức đổi sang gương mặt lấy lòng:
“Tiểu thư à, đây là canh gà mẹ tôi nấu, nhất định chị phải nếm thử nhé. Mẹ tôi nấu canh là nổi tiếng cả mấy làng lân cận luôn đó!”
“Xì, tiểu thư sao lại muốn đụng vào đồ dơ bẩn của mày, biến đi!”
Câu đó vừa thốt ra, đã bị tiểu thư quát lui.
Tôi vừa mừng vừa lo, chưa kịp thu tay lại,Thì thấy ấy cau mày, miễn cưỡng nhận lấy cái bình giữ nhiệt.
“Phiền thật. Tôi có là muốn uống đâu. Nhưng nấu rồi thì… bổn tiểu thư đành nếm thử .”
Cô ấy nhấp một ngụm đầy kiểu cách.
Ồ, ngon hơn cả canh nhà tôi nấu.
Mẹ có muốn bảo mẫu nhà tôi không? Một tháng 50 triệu, 6 khoản bảo hiểm đầy đủ, ăn ở miễn phí, 5 tiếng/ngày.
Tôi ấy, mỉm như một bà mẹ đầy tự hào.
Chợt nhận ra—Nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết này, hình như… cũng không quá độc ác.
Suy cho cùng, bọn tôi… vẫn chỉ là lũ học sinh cấp 3.
Cuối tuần.
Tiệc sinh nhật của Thương Diễn Chi, tôi đương nhiên không đi.
Lần “hiến máu đầu đời” này, tôi không hiến!
Khi đang vác bó cỏ heo đầu tiên buổi sớm,Bình luận ảo lại rú lên.
【Gì trời?! Tình tiết thay đổi rồi! Nữ chính không đi, “lần đầu” thành của nữ phụ luôn!】
【Nhưng dù thế nào, nam chính vẫn sẽ lạnh nhạt với nữ phụ, tiếp tục dây dưa với nữ chính thôi.】
【Chỉ là lần này, sau đêm đó nữ phụ bất ngờ mang thai, không thi đại học, bỏ học để sinh con.】
【Sinh xong chưa hai tháng thì phát hiện nam chính vẫn nữ chính… trầm cảm rồi tự sát.】
Tay tôi khựng lại giữa bó cỏ, mặt tái mét.
Không .
Tiểu thư tốt như , sao có thể trở thành chim hoàng yến trong lồng nhà Thương Diễn Chi, kết hôn sinh con khi còn quá trẻ, rồi chết bi thảm đến thế?
Là do tôi thay đổi cốt truyện sao?
Tôi buông lưỡi hái và bó cỏ, ánh mắt dần trở nên kiên định.
【Không lẽ… Lục Tiểu Vi định đi ngăn chuyện này thật?!】
Bạn thấy sao?