Kẻ Mộng Mơ Trong [...] – Chương 7

7

 

Điều khiến tôi ngưỡng mộ nhất là khi thấy bồn tắm trong phòng vệ sinh. 

 

Cứ tưởng tượng mà xem, sau một ngày mệt nhoài, ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt, có thêm ly rượu vang đỏ, cuộc sống thật tuyệt vời biết bao.

 

Nghe có vẻ chẳng phải là ước mơ gì xa xỉ, trong mười năm qua, tôi chưa một lần thực hiện.

 

Trước đây, tôi từng muốn tự nuông chiều bản thân một lần.

 

Tôi mua một bồn tắm bơm hơi trên mạng, thậm chí xin nghỉ nửa ngày để có thể một mình chiếm dụng nhà tắm chung, tận hưởng một lần ngâm mình trong nước.

 

Nhưng khi tôi vừa đổ đầy nước, chưa kịp ngâm mình thì đã có cùng phòng gõ cửa, cần vào vệ sinh.

 

Hôm đó, cùng phòng của tôi cờ ở nhà cả ngày.

 

Người đó ngồi trong nhà vệ sinh rất lâu. 

 

Khi bước ra, tôi nghe tiếng quạt hút cũ kỹ trong nhà vệ sinh vẫn kêu ken két.

 

Tôi vào phòng và khóc một trận, từ đó cũng không bao giờ dùng đến chiếc bồn tắm bơm hơi đó nữa.

 

Tôi từng nghĩ rằng mình đã cam chịu số phận.

 

Nhưng giờ đây, một thế giới mới với những tiện nghi như bồn tắm đầy bọt đang vẫy gọi.

 

Tôi đã nấu bốn món ăn một cách rất tận tụy, thể hiện toàn bộ sự chu đáo của mình.

 

Tôi biết, là một ngoại tỉnh ở Bắc Kinh, điều thu hút lớn nhất của tôi đối với Lý Thành là nhan sắc và sự dịu dàng. 

 

Sự cố gắng của tôi không vô ích.

 

Sau bữa cơm, Lý Thành còn nhiệt hơn với tôi.

 

Lẽ ra, đêm đó mọi thứ sẽ tiến triển tự nhiên…

 

Nhưng hình ảnh Phùng Quốc Siêu đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi đã đảo lộn tất cả.

 

Ngồi trong taxi, lòng tôi rối bời.

 

Tương lai của tôi và Phùng Quốc Siêu, giống như màn đêm dày đặc ngoài kia, là một màu đen đặc quánh không lối thoát.

 

Khi tôi về đến nhà, Phùng Quốc Siêu đã ngủ.

 

Tôi lặng lẽ đi tắm, rồi lặng lẽ lên giường.

 

Khi tôi gần như chìm vào giấc ngủ, Phùng Quốc Siêu đột nhiên xoay người ôm lấy tôi từ phía sau: “Lệ Lệ, hai đứa mình tốt đẹp, đừng cãi nhau nữa không?”

 

Trong bóng tối, giọng ấy nghẹn ngào.

 

Tự nhiên tôi thấy sống mũi cay cay.

 

“Anh đã nghĩ kỹ rồi về chuyện sính lễ. Anh sẽ đi mượn bè, bằng mọi giá cũng sẽ khiến nhà em hài lòng.” Phùng Quốc Siêu tiếp.

 

“Anh không nghĩ em không xứng đáng nhận sính lễ nữa sao?”

 

“Anh sai rồi, không nên như thế. Em là người quan trọng nhất đối với . Không có em, còn ở lại Bắc Kinh gì? Anh thật sự không dám nghĩ đến.”

 

Chính câu ấy của khiến tôi mềm lòng hoàn toàn.

 

Đúng , ở thành phố rộng lớn này, chúng tôi cùng cảnh ngộ.

 

Chúng tôi, lẽ ra phải là những người thân thiết nhất với nhau.

 

Tôi quay lại, nép vào lòng .

 

Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chẳng còn ai khác, cũng chẳng còn thế giới “bồn tắm đầy bọt”.

 

Phùng Quốc Siêu bắt đầu hôn tôi.

 

Chúng tôi như lâu ngày gặp lại, tận hưởng giây phút ấy, khao khát lẫn nhau.

 

Nhưng khi sắp bước vào bước cuối cùng, theo bản năng tôi giật mình, nhắc sử dụng “áo mưa”.

 

Anh dừng lại tìm kiếm trong ngăn kéo tủ đầu giường một lúc, không thấy.

 

Anh tiếp tục hôn tôi, muốn tiếp tục: “Chúng ta sắp cưới rồi, nếu có thì sinh thôi.”

 

Sinh sao?

 

Sinh bằng gì?

 

Sinh một đứa trẻ ở Bắc Kinh, ít nhất phải có 100,000 tệ tiền tiết kiệm! Nhưng hai đứa mình hiện tại có lẽ tổng cộng không đến 10,000.

 

Với lại, nếu tôi mang bầu, liệu công việc của tôi có ổn không?

 

Chỉ dựa vào Phùng Quốc Siêu mà nuôi hai khoản vay mua nhà và cả gia đình ba người?

 

Mọi cảm trong tôi tắt ngấm, tôi kiên quyết đẩy Phùng Quốc Siêu ra, phân tích từng điều trong đầu mình cho nghe, rồi kết luận:

 

“Ít nhất trong ba năm tới, hai đứa mình không thể có con.”

 

Phùng Quốc Siêu thất vọng tôi, quay lưng đi như giận dỗi.

 

“Nói cho cùng, chẳng phải là vì nghèo sao? Lẽ nào người nghèo thì không xứng đáng có con?” lẩm bẩm.

 

Đúng . Ít nhất là ở thành phố này, tôi và Phùng Quốc Siêu không xứng đáng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...