Kẻ Mộng Mơ Trong [...] – Chương 2

2

 

Còn tôi?

 

Từ nhỏ đến lớn, không biết bao nhiêu lần tôi đã nghe câu: "Con học nhiều gì", "ra ngoài việc kiếm tiền còn tốt hơn."

 

Vì lúc nào cũng trong trạng sắp phải bỏ học, tôi buộc phải luôn đứng nhất lớp để gia đình tiếp tục cho tôi học.

 

Để vào đại học, tôi dựa vào khoản vay sinh viên. Thời gian rảnh hầu như tôi đều dùng để thêm.

 

Tôi gặp Phùng Quốc Siêu trong lúc thêm ở thư viện của trường.

 

Phùng Quốc Siêu rất đẹp trai, lông mày đậm, đôi mắt sáng.

 

Nhưng ấy lại quá nhút nhát.

 

Khi đó, thường xuyên đến mượn sách. Hầu như lần nào tôi trực cũng đến.

 

Ma cũng biết là ấy không thực sự muốn mượn sách.

 

Nhưng ấy cứ lặng thinh, không dám bắt chuyện với tôi.

 

Cuối cùng, tôi chủ hỏi ấy: "Bạn có muốn quen với mình không?"

 

Anh ấy ấp úng: "Cậu… cậu sao biết ?"

 

Tôi chỉ vào quyển sách mượn: "Quyển 'Cơ học lượng tử' này, kỳ học này cậu đã mượn ba lần rồi đấy!" Cho đến giờ, tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt long lanh của ấy khi đó.

 

Khi ấy, cảm giữa chúng tôi, không nghi ngờ gì, chính là .

 

Sau đó, chúng tôi tự nhiên mà đến với nhau.

 

Tôi trông cũng không tệ, nếu trang điểm kỹ lưỡng có thể đạt tám, chín điểm.

 

Những người theo đuổi tôi cũng không ít người giàu có.

 

Tôi chọn Phùng Quốc Siêu, một chàng trai nghèo, vì lúc ấy ấy sẵn sàng dành tất cả những gì tốt nhất cho tôi.

 

Giáng sinh đầu tiên bên nhau, ấy đã dùng tiền học bổng để mua cho tôi một chiếc IPhone . 

 

Chiếc iPhone 4, ấy mua cho tôi và : “Anh không muốn em phải chịu khổ.”

 

Tôi đã đáp lại thế nào nhỉ?

 

Đúng rồi, tôi bắt ấy mang chiếc iPhone 4 đi trả lại.

 

Tôi còn : “Anh ngốc quá à, một chiếc điện thoại hơn 4,000 tệ, số tiền ấy đủ cho hai đứa mình nhà nửa năm sau khi tốt nghiệp đấy.”

 

Phùng Quốc Siêu không đồng ý, rằng cảm thấy có lỗi với tôi, rằng tôi theo mà chẳng có gì.

 

Tôi cắt ngang lời : “Em có Phùng Quốc Siêu, bọn họ có không?”

 

Hồi đó, tôi thật sự nghĩ rằng chỉ cần có là đủ.

 

Có Phùng Quốc Siêu, tương lai chúng tôi sẽ có một ngày tốt đẹp. Nhưng rồi từ khi nào mà mọi thứ lại thay đổi?

 

Gia đình tôi từ đầu đã không đồng ý cho tôi quen ấy.

 

Mẹ tôi muốn tôi lấy một người giàu có, tương lai ổn định để có thể giúp đỡ em trai mình.

 

Việc tôi chọn Phùng Quốc Siêu, đối với bà, giống như tất cả công sức đầu tư nhiều năm trở thành công cốc.

 

Có một lần vào dịp Tết, tôi và mẹ vì chuyện của Phùng Quốc Siêu mà cãi nhau nảy lửa.

 

Mẹ nghiến răng hỏi tôi: “Thằng này không nhà, không xe, không nền tảng, con chọn nó vì cái gì?”

 

Tôi tự tin đáp: “Vì ấy tốt với con.”

 

Kết quả là mẹ khẩy: “Không có tiền thì lấy gì mà tốt với con! Rồi sẽ có lúc con phải khóc.”

 

Lúc đó, tôi kiêu hãnh, một lòng phản bác mẹ: “Con khóc vì cái gì? Đợi đến khi chúng con thành công, nhất định con sẽ mà cho mẹ thấy!”

 

Nhưng rồi mười năm đã trôi qua, mà dấu hiệu của thành công vẫn không có chút nào.

 

Chúng tôi vẫn sống trong căn phòng chật hẹp, chen chúc trên những chuyến tàu điện ngầm đông nghịt vào giờ cao điểm, ngày ngày việc quần quật, không dám nghỉ ngơi một ngày, ngoan ngoãn chịu bị công ty vắt kiệt sức.

 

Nhưng lương thì chẳng bao giờ tăng kịp giá nhà, giá sinh hoạt…

 

Chúng tôi dùng chung tủ lạnh, bếp, nhà vệ sinh với người khác; nấu ăn phải canh lúc không có người; tắm rửa thì tranh thủ từng phút giây. Ngay cả những khoảnh khắc riêng tư cũng phải lén lút, chỉ cần hơi lớn tiếng chút là như đang biểu diễn cho người bên cạnh xem

 

Cuộc sống thế này, sao mà còn nuôi dưỡng nổi ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...