Kẻ Mộng Mơ Trong [...] – Chương 11

11

 

Khi rời khỏi cửa hàng, đã gần mười hai giờ đêm.

 

Lý Thành có chút hơi men, mặt đỏ ửng. 

 

Anh ấy gọi một chiếc xe riêng, bảo sẽ đưa tôi về. 

 

Trên xe, nhẹ nhàng nắm tay tôi, thì thầm vào tai tôi: “Ở bên không? Bạn bè của đều thích em. Anh nghĩ chúng ta sẽ sống rất tốt cùng nhau.”

 

Tôi , tôi sẽ suy nghĩ.

 

Anh dường như đã dự đoán trước câu trả lời này, mỉm và vuốt tay tôi: “Suy nghĩ nhé, đừng để đợi mười năm, tám năm đấy.”

 

Tôi , đáp: “Em sẽ không để chờ lâu đâu.”

 

Trong lòng tôi nghĩ, chính tôi cũng không thể chờ lâu đến thế.

 

Chưa đầy một tuần sau, tôi đã đưa ra câu trả lời rõ ràng, đồng ý cho chúng tôi cơ hội thử nhau.

 

Lý Thành rất vui mừng, lập tức chạy đến khu Vương Phủ Tỉnh mua một chiếc vòng tay vàng cổ điển, là thấy đồng nghiệp đeo đẹp nên cũng muốn mua tặng tôi kỷ vật .

 

Anh còn mình không phải là người sành điệu, không biết con thích gì, nghĩ rằng vòng tay vàng sẽ không bao giờ mất giá, tốt hơn là tặng điện thoại hay túi xách.

 

Tôi vui vẻ đeo vào, bảo rằng tôi thích ý nghĩ ấy và cảm ơn .

 

Anh ôm tôi vào lòng, : “Cảm ơn gì chứ ngốc! Mua trang sức cho vợ, chẳng phải là điều nên sao?”

 

Tối đó, tôi ở lại nhà

 

Xong xuôi, ôm tôi và : “Giá trị của một đêm như vàng, giờ mới hiểu điều đó, trước đây thật sự không biết.”

 

Tôi hiểu rằng, vẫn còn đang nhớ về khoảnh khắc ấy. Anh rất hài lòng với tôi.

 

Sự hài lòng đó khiến tôi buồn lòng.

 

Thật ra, đêm ở nhà Lý Thành ấy là đêm phóng túng nhất của tôi trong suốt mười năm qua, và cũng là đêm buồn nhất.

 

Trước đây ở cùng Phùng Quốc Siêu trong nhà trọ chung với người khác, chúng tôi gì cũng phải cẩn trọng không dám tiếng , thậm chí phải đợi khi các cùng phòng vắng nhà mới dám buông thả đôi chút. 

 

Nhưng dù , chúng tôi vẫn có thể bị quấy rầy.

 

Có lần, khi hứng khởi đến nửa chừng thì có người gõ cửa hỏi về dây mạng, vì mạng không vào .

 

Vì thế, chúng tôi cũng hiếm khi gần gũi.

 

Ở nhà Lý Thành, không hiểu vì sao, những ký ức về Phùng Quốc Siêu lại tràn về trong tâm trí tôi.

 

Để không nghĩ đến những nỗi đau và thất vọng đó nữa, tôi chỉ biết lao vào Lý Thành.

 

Sau đêm ấy, Lý Thành đối xử với tôi càng tốt hơn.

 

Tôi có thể thấy trong ánh mắt sự thương và quan tâm mà trước đây chưa từng có.

 

Anh mỉm rằng trong thời gian dịch bệnh đừng mạo hiểm về quê, ở lại Bắc Kinh đón Tết đi. Nhìn như , tôi thấy yên tâm.

 

Dần dần, tôi cũng ít nghĩ đến Phùng Quốc Siêu.

 

Vừa khi tôi nghĩ mình đã sắp quên , thì lại xuất hiện.

 

---

 

Hôm ấy, như thường lệ, Lý Thành đến đón tôi sau giờ và còn tặng tôi một bó hoa.

 

Không ngờ rằng, Phùng Quốc Siêu cũng đến.

 

Anh thấy tôi lên xe của Lý Thành, lập tức kéo Lý Thành ra khỏi xe.

 

Phùng Quốc Siêu cao hơn Lý Thành khoảng mười phân.

 

Nếu đánh nhau, Lý Thành chắc chắn không phải đối thủ của Phùng Quốc Siêu.

 

Khi cú của Phùng Quốc Siêu chuẩn bị giáng xuống ngực Lý Thành, tôi lao vào, chắn trước Lý Thành.

 

của Phùng Quốc Siêu suýt gãy lưng tôi.

 

Cả hai người không hỏi tôi có đau không, mà cùng lúc hỏi đối phương là ai và đe dọa sẽ hạ gục người kia.

 

Tôi với Lý Thành rằng Phùng Quốc Siêu là trai cũ đã chia tay của tôi.

 

Phùng Quốc Siêu vẫn khăng khăng rằng chúng tôi chưa chia tay và Lý Thành là người thứ ba không biết xấu hổ. So với Lý Thành, thái độ của vẫn bình tĩnh hơn.

 

Tôi bảo Lý Thành về trước, còn tôi sẽ giải quyết chuyện này.

 

Lý Thành không đồng ý, sợ tôi chịu thiệt.

 

Tôi : “Chuyện này em chắc chắn có thể giải quyết, nếu không thì em sẽ báo cảnh sát.”

 

Tôi cũng rằng tôi muốn tự mình xử lý và hy vọng Lý Thành tin tưởng tôi.

 

Lý Thành thấy tôi kiên quyết nên đành sẽ chờ ở quán cà phê gần đó, nếu Phùng Quốc Siêu dám vào tôi, sẽ báo cảnh sát ngay.

 

Tôi đồng ý.

 

Đối diện với Phùng Quốc Siêu một lần nữa, tôi mới nhận ra mình thật sự không còn chút cảm nào với .

 

Tôi với rằng Lý Thành là trai hiện tại của tôi, là vị hôn phu của tôi, chúng tôi dự định kết hôn sau Tết, xin đừng phiền tôi nữa.

 

Mắt Phùng Quốc Siêu đỏ hoe: “Lệ Lệ, em vì một dĩa cherry mà chia tay với sao?”

 

“Ừ, coi như là ,” tôi thở dài.

 

“Mười năm rồi, chúng ta đã bên nhau mười năm! Chỉ vì một dĩa cherry mà chia tay, đáng sao?”

 

“Đáng. Mười năm trước, đã sẽ không để tôi chịu khổ. Mười năm sau, tôi ăn một dĩa cherry giá 30 tệ một cân mà không xứng? Mà này, quên cho , bây giờ cherry không còn đắt nữa, một cân chỉ có 30 tệ thôi. Tôi phải dằn lòng mới dám mua một cân rưỡi, mà về nhà lại bị giảng đạo rằng chúng ta không xứng ăn cherry? Vậy tôi còn sống chung với thế nào ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...