Kẻ Lừa Đảo – Chương 14

Trong thời gian đó, dì Lục luôn muốn gặp tôi, đều bị Hứa Minh Trạch tìm lý do từ chối.

“Vi Vi, bất kể dì đến xin lỗi hay cầu xin, em đều sẽ mềm lòng mà tha thứ cho Lục Xuyên Tịch. Anh không muốn thấy chuyện đó xảy ra, vì em sẽ trở thành người đau khổ nhất.”

Sau khi có phán quyết về Lục Xuyên Tịch, tôi mới gặp dì Lục, bà gầy đi rất nhiều, tóc cũng bạc đi không ít.

Vừa thấy tôi, bà đã rơi nước mắt, định quỳ xuống, tôi và Hứa Minh Trạch vội vàng giữ lại.

“Xin, xin lỗi, Tiểu Vi, là dì có lỗi với con…”

“Dì à, không liên quan gì đến dì, ta đã bị trừng bởi pháp luật. Chuyện này cũng đã qua rồi, dì vẫn là người thân nhất của con, con không trách dì đâu.”

“Là dì không dạy dỗ nó tốt, đáng lẽ dì phải nhận ra từ sớm. Mọi người thường không ai hiểu con bằng mẹ, khi nó và con nhau, dì đã ngờ ngợ nhận ra từ sớm, mãi không hỏi. Sau này khi con gặp chuyện, dì hỏi nó nghĩ sao về con, nó coi con là em , lúc đó dì và bố con mới yên lòng.”

“Vậy bố con có biết chuyện này không?”

Tôi cắn môi, hơi lo lắng.

“Tiểu Trạch , bảo dì đừng vội với bố con, mà hãy bàn bạc với con trước.”

“Vi Vi, tạm thời không với bác Lăng là ý kiến của .”

Hứa Minh Trạch đi đến ngồi bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng:

“Anh nghĩ rằng, nếu bố em biết chuyện này, ngoài việc ông buồn, không có lợi ích gì. Ông ở giữa các con cũng rất khó xử, tuổi đã cao, thay vì ông lo lắng, chi bằng để ông sống yên ổn những năm cuối đời. Tất nhiên, đó chỉ là ý kiến của , cuối cùng vẫn phải do em và dì quyết định.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi :

“A Trạch, cảm ơn , thật ra đúng. Bố biết chuyện này chỉ khiến ông càng thêm đau lòng, không có lợi ích gì, ngược lại chúng ta đều khó chịu, nên em cũng không định với ông. Dì à, dì thấy thế nào? Chuyện này tạm thời không với bố con nhé?”

“Nhưng trong lòng dì cảm thấy có lỗi, thật sự xin lỗi con…”

“Dì à, con chỉ mong dì và bố sống yên ổn, đừng để tuổi già còn quay lưng lại với nhau. Con không thấy khó chịu, con cái, chịu chút ủy khuất vì cha mẹ không sao cả.”

Sau khi tôi kiên trì thuyết phục, dì Lục đồng ý tạm thời không với bố tôi, đợi Lục Xuyên Tịch ra tù rồi mới tính, tạm thời bịa lý do rằng Lục Xuyên Tịch ra nước ngoài điều trị hoặc nghiên cứu bí mật.

Sau khi dì Lục đi, tôi ôm Hứa Minh Trạch lời cảm ơn.

“A Trạch, cảm ơn luôn nghĩ cho em, có lẽ kiếp trước em đã cứu cả dải ngân hà, nên kiếp này mới gặp người tốt như .”

“Vi Vi sao lại ?”

Anh hóm hỉnh chạm nhẹ vào mũi tôi.

“Lấy ví dụ chuyện vừa rồi, giấu bố em, để em và dì Lục bàn bạc trước, thật ra điều này có hai lợi ích cho em. Thứ nhất là không bố em buồn, đợi Lục Xuyên Tịch ra tù, dù bố biết chuyện ta cũng đã chịu trừng , lúc đó chúng ta đã kết hôn, bố sẽ không đau lòng như bây giờ.”

“Thứ hai, vì em đồng ý giấu bố, dù dì Lục ban đầu có trách em vì Lục Xuyên Tịch, bây giờ dì lại cảm thấy có lỗi và biết ơn em nhiều hơn, rồi sẽ chăm sóc tốt cho bố, họ cũng sẽ sống hòa thuận hơn.”

Anh ngạc nhiên nhướng mày, xoa đầu tôi.

“Vi Vi, em thật là thông minh, thật ra lúc đó không nghĩ nhiều như , chỉ muốn giảm thiểu tổn thương cho em, nếu em nghĩ , cũng rất vui.”

“A Trạch, gặp thật tốt.”

“Em cũng , gặp nhau là sắp đặt tuyệt vời nhất.”

Chúng tôi nhau , tất cả đều không cần ra.

Tháng Chín, tôi đến cơ quan mới báo cáo, cờ gặp học đại học, ấy với tôi rằng thần tượng trong trường là thầy Lục đã từ chức, nghe hình như còn ngồi tù.

Tôi mỉm , tỏ vẻ không biết gì.

Cô ấy lại với tôi, của một thầy giáo trong trường vì gian lận học thuật, lừa đảo quỹ dự án nên đã bị trường sa thải.

Và thầy giáo đó rất có thể là thầy Lục.

Điều này thật bất ngờ, tôi chợt nhớ đến lần cờ gặp họ tranh cãi về việc xin dự án.

Chuyện này có liên quan đến Hứa Minh Trạch không?

Tôi lắc đầu, bận tâm gì, dù có là , cũng không sai gì cả, sự thật xấu xa bị vạch trần và trừng chẳng phải là điều đúng đắn sao?

Bầu trời bên ngoài xanh thẳm, mây trắng trôi lững lờ, thỉnh thoảng có một con chim bay qua, hướng tới nơi xa xôi chưa biết.

Giống như mùa hè năm tôi mười tám tuổi, bầu trời xanh ngắt, ánh nắng đuổi theo bóng cây, gió mát mang theo hy vọng về tương lai.

Khi đó có những chàng trai chờ đợi, có những trưởng thành, có người đang chờ gặp nhau.

Hết thảy mọi thứ đều vừa vặn, tựa như bây giờ .

Ngoại truyện – Lục Xuyên Tịch

Về mối này, Lục Xuyên Tịch thường xuyên bị giằng xé, vừa không muốn buông bỏ, vừa không thể chấp nhận việc Lăng Vi bị cưỡng bức.

Cũng không thể chấp nhận mình lại là một kẻ hèn nhát.

Anh nghĩ mình có thể vượt qua rào cản tâm lý này.

Nhưng ngay từ đầu đã chọn cách trốn tránh.

Khi chuyện xảy ra, mẹ từng hỏi về Lăng Vi, lại nghĩ đến đêm mưa hôm đó… khách sạn nhỏ… giường lớn…

theo bản năng phủ nhận, trong lòng lại thấy nhẹ nhõm.

Trong sự giằng co, cuối cùng vẫn quyết định dứt khoát, chọn cho hai người một kết cục – chia tay trong hòa bình, mỗi người một nơi.

Anh nghĩ, mình đã hết sức.

Dù sao khi chuyện xảy ra, không hề bỏ rơi Lăng Vi, sau đó còn tích cực giúp vượt qua nỗi đau.

Nhưng sự chăm sóc này là vì ? Hay là vì trách nhiệm đây?

Hoặc là để cho sự ra đi của mình có lý do chính đáng?

Thậm chí đến bản thân Lục Xuyên Tịch cũng không thể phân biệt rõ.

Giống như lúc Lăng Vi đau lòng đề nghị chia tay, đã tức giận và nổi trận lôi đình với khi đang yếu đuối.

Nhưng điều này rốt cuộc là do bực tức vì không người mình tin tưởng, hay là vì xấu hổ và giận dữ khi bị trúng tim đen?

Anh vẫn chẳng thể nào phân biệt rõ.

Hoặc có thể , căn bản không dám phân biệt rõ ràng, vì một khi , sẽ phải phơi bày bản chất thật sự, phơi bày tất cả những gì không hoàn hảo của mình trước mắt mọi người.

Lục Xuyên Tịch, người luôn theo đuổi sự hoàn hảo tuyệt đối, sao có thể thừa nhận rằng mình không hoàn hảo, thậm chí còn rất hèn hạ.

Anh nghĩ, đời người mờ mịt cũng là một cái phúc, có những việc quá rõ ràng chỉ khiến con người ta càng đau khổ và giằng xé.

, đã chọn cách trốn tránh để đổi lấy an ổn.

Ở bên Bạch Nguyệt Nguyệt là quyết định đã cân nhắc kỹ lưỡng, thứ nhất là vì Bạch Nguyệt Nguyệt thích và họ cùng chuyên ngành, thứ hai vì đã đến tuổi cần lo cho chuyện lớn của đời người.

Còn có một lý do nữa, là vì Bạch Nguyệt Nguyệt có vài nét giống với Lăng Vi ngày xưa.

Đưa Bạch Nguyệt Nguyệt về nhà, đó là một sự tuyên bố ngầm với Lăng Vi: chúng ta không phải là người .

Vì không phải là người , nên không tồn tại chuyện chia tay.

Anh và Lăng Vi chỉ là quay lại đúng vị trí của mình.

“Bởi vì trước đây luôn coi em như em , nên mới đối xử với em rất tốt, chỉ tiếc rằng khi còn trẻ không hiểu chuyện, đã vô nhầm lẫn giữa thân và , cũng khiến em hiểu lầm.”

“Bây giờ hiểu ra rồi thì phải sửa sai, nên chúng ta hãy trở về đúng vai trò của mình.”

Từ đầu đến cuối, Lục Xuyên Tịch chưa bao giờ là người chủ đề nghị “chia tay”, dĩ nhiên không coi là kẻ vô bạc bẽo.

Anh nghĩ rằng, thân phận em trên danh nghĩa, theo thời gian, và Lăng Vi sẽ thích nghi. Đợi đến khi cả hai có cuộc sống riêng, có lẽ dần dần cũng sẽ không còn qua lại, chỉ gặp mặt nhau vào những dịp lễ Tết.

Anh không sợ Lăng Vi ghét , vì dù cảm và ký ức có sâu đậm đến đâu, thì cũng sẽ phai nhạt dần theo thời gian, cuối cùng sẽ trở nên bình thường hoặc chỉ còn lại những mảnh vỡ.

Anh tập trung vào việc đương với Bạch Nguyệt Nguyệt, cố không để ý đến hình của Lăng Vi.

Mẹ cũng rất hài lòng với Bạch Nguyệt Nguyệt.

Thời gian thấm thoát trôi qua, nghĩ rằng cuộc sống cứ bình lặng như , không có sóng gió gì, thì gì có nhiều chuyện để khắc cốt ghi tâm.

Chỉ là, đôi khi bồi hồi nhớ lại những ngày thơ ấu, trong lòng vẫn còn chút nuối tiếc.

Lục Xuyên Tịch sống trong yên bình, “không thấy” Lăng Vi đang gánh nặng bước đi.

…..

Lục Xuyên Tịch bất ngờ phát hiện, bên cạnh Lăng Vi, không biết từ khi nào đã có một người đàn ông xa lạ lại rất xuất sắc.

Nói xa lạ cũng không hẳn, dù gì họ cũng đã gặp nhau một lần, bác Lăng thường nhắc đến người này.

Gia cảnh tốt, lại có năng lực, đâu đâu cũng tốt, bác Lăng càng càng ưng ý. Nếu không phải Lăng Vi gặp chuyện, thì ông thật sự muốn giới thiệu con cưng cho Hứa Minh Trạch.

Bây giờ xem ra, bác Lăng đã đạt thành tâm nguyện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...