14:
Vương Ngọc Lan ra hiệu cho Đồng Trí Văn gì đó.
Nhưng ta chỉ cúi đầu, im lặng.
Dễ hiểu thôi.
Giờ mà mở miệng nhận giấy chứng tử là giả, thì ta sẽ chịu trách nhiệm rất lớn.
Còn không bằng cứ để mọi chuyện diễn ra như .
Không khí rơi vào bế tắc.
Lúc này, Lâm San San kéo kéo tay áo Vương Ngọc Lan, rồi khóc lóc mở miệng:
“Chị… Chị dâu…”
“Anh Mã thực sự chưa chết đâu…”
“Tôi là của ấy…”
“Vừa mới sinh con xong, ấy muốn cho tôi và con một danh phận.”
“Vậy nên ấy đã giả chết để rời xa chị…”
“Nhưng ai ngờ chị lại đi hỏa táng ấy thật…”
Cô ta cắn môi, ngập ngừng:
“Nhưng chị đừng trách ấy…
Anh ấy … chỉ vì không muốn tổn thương chị mà thôi…”
“Anh ấy rất lương thiện…
Bây giờ ấy không còn nữa…”
“Chúng tôi chỉ hy vọng chị có thể chấp nhận đứa bé này… để nó có quyền thừa kế chính đáng…”
Tôi cầm lấy ly nước, nhấp một ngụm.
Sau đó, bắt chước giọng điệu của Vương Ngọc Lan:
“Mày láo!”
Nói xong, tôi lập tức đổi giọng, giả vờ khóc lóc Vương Ngọc Lan:
“Mẹ ơi, con hiểu rồi.”
“Mẹ và ấy vốn không có cảm tốt đẹp.”
“Trước khi chết, ấy chẳng để lại cho mẹ một xu nào.”
“Vậy nên mẹ mới tìm một người phụ nữ lạ hoắc, vu oan cho ấy, muốn cướp đoạt tài sản của ấy, đúng không?”
Vương Ngọc Lan tức đến mức suýt ngất.
Nhưng vì tiền, bà ta cố gắng giữ bình tĩnh:
“Nói nhảm!
Tao và con trai tao rất thân thiết!”
“Đây chính là con ruột của nó!
Tao tận mắt chứng kiến!”
Tôi lập tức lấy ra di chúc của Mã Chấn Nghiệp.
“Mẹ à, mẹ còn muốn dối đến khi nào?”
“Nếu mẹ và ấy thực sự thân thiết…”
“Vậy tại sao trong di chúc của ấy, không có tên mẹ?”
“Tại sao tất cả tài sản đều để lại cho con?”
Vương Ngọc Lan nghẹn họng, không nổi một câu.
Lâm San San thì còn đang do dự.
Dù sao, ta cũng không thể ra sự thật – rằng di chúc này là để tôi gánh nợ thay cho bọn họ.
15:
Tôi đứa bé sơ sinh trong lòng Lâm San San, lạnh lùng .
Bảo sao năm năm trời đóng vai người chồng tốt, đột nhiên lại không muốn diễn nữa.
Thì ra là đã có con riêng.
Lúc kết hôn, chính Mã Chấn Nghiệp đã hứa với tôi rằng chúng tôi sẽ sống cuộc đời không con cái.
Vậy mà chỉ mới năm năm…
Con riêng của ta đã chào đời.
Nhưng tôi không hề buồn.
Dù sao tôi cũng đã chết một lần rồi.
Tôi vẫn bình thản :
“Mã Chấn Nghiệp vốn không thích trẻ con.”
“Chúng tôi không sinh con cũng là vì ta không muốn.”
“Nên tôi không thể tin mấy lời của các người .”
“Các người đứa trẻ này là con của ta?”
“Vậy hãy đưa ra bằng chứng đi, chẳng hạn như một xét nghiệm ADN hợp pháp.”
Lâm San San và Vương Ngọc Lan khựng lại.
“Không có xét nghiệm ADN…”
“Nhưng đứa bé chính là con của Mã Chấn Nghiệp!”
Tôi nhạt, phất tay một cái:
“Cảnh sát, các đã thấy rõ chưa?”
“Bọn họ biết chồng tôi đã bị hỏa táng.”
“Vậy nên cố bế một đứa trẻ đến đây đòi tài sản!”
“Còn vu khống tôi thiêu sống chồng mình!”
“Nhưng lời của họ trước sau đầy mâu thuẫn!”
Vương Ngọc Lan vội vàng :
“Tôi có thể xét nghiệm ADN với đứa bé!”
“Nếu tôi là bà nội của nó, chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc nó là con của Mã Chấn Nghiệp sao?!”
Nhưng viên cảnh sát chỉ lắc đầu.
“Không thể tính như .”
“Điều đó chỉ chứng minh rằng bà có quan hệ huyết thống với đứa trẻ.”
“Nhưng lại không thể xác nhận bà có quan hệ huyết thống với ông Mã Chấn Nghiệp.”
“Ngay cả khi có thể chứng minh điều đó, thì cũng chưa chắc ông ấy chỉ có một đứa con.”
Tôi nhịn .
Thực ra, một trong những lý do tôi nhất quyết hỏa táng Mã Chấn Nghiệp…
Là vì tôi nghi ngờ ta có con riêng bên ngoài.
Không ngờ lại đúng như tôi đoán.
Lâm San San và Vương Ngọc Lan liếc nhau.
Lâm San San cắn răng:
“Bỏ qua chuyện đứa bé là con ai…”
“Nhưng Mã Chấn Nghiệp thực sự chưa chết!”
“Chính đã thiêu sống ấy!”
“Cô là kẻ người!”
“Cô không đủ tư cách để thừa kế tài sản của ấy!”
Câu này ta không sai.
Nhưng trước tiên, ta phải chứng minh tôi thực sự là kẻ người cái đã.
16:
Tôi đột nhiên sang Đồng Trí Văn.
“Tiểu Đồng, em đi.”
“Mã Chấn Nghiệp rốt cuộc là sống hay chết?”
“Em là bác sĩ, em cũng có gia đình, hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời.”
“Em có thể quên, chị vẫn nhớ rất rõ…”
“Hai người chạy đến nhấn nút hỏa táng chính là em và mẹ!”
“Nếu ấy thực sự còn sống, thì kẻ người chính là hai người!”
Tôi biến hành ngăn cản của bọn họ thành việc cố nhấn nút thiêu sống Mã Chấn Nghiệp.
Vương Ngọc Lan còn chưa kịp chửi “Mày láo!”, thì Đồng Trí Văn đã cắn răng, cúi đầu tránh ánh mắt bà ta và Lâm San San.
“Anh ấy thực sự đã chết!”
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng đúng lúc này, Lâm San San giơ điện thoại lên.
“Tôi đã đoán trước là sẽ dối.”
“Nên tôi đã chuẩn bị bằng chứng.”
Cô ta bấm nút phát video.
Trong video, bốn người – ta, Mã Chấn Nghiệp, Đồng Trí Văn và Vương Ngọc Lan – đang ngồi trên sofa, bàn bạc về kế hoạch giả chết.
Giọng ghê tởm của Mã Chấn Nghiệp vang lên:
“Đến lúc đó, tôi sẽ tiêm thuốc mê.”
“Cậu nghĩ cách cho vợ tôi ngất đi.”
“Rồi báo tin rằng tôi đã bị hỏa táng.”
“Chuyện xong xuôi, tôi sẽ trả cậu một triệu tệ.”
Tuy nhiên, đoạn video này không đầy đủ.
Không ghi lại cảnh bọn họ bàn bạc về việc đổ hết nợ lên đầu tôi.
Đồng Trí Văn ngồi thụp xuống đất, ôm đầu, tuyệt vọng:
“Tôi… Tôi thực sự… Tôi không biết gì cả…”
Lâm San San thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục :
“Chị dâu, tôi không hề lừa chị.”
“Thực sự là chị đã Mã Chấn Nghiệp!”
“Vậy nên… chị nên vào tù!”
“Toàn bộ tài sản này phải thuộc về mẹ chồng tôi!”
Tôi giả vờ hoảng loạn, không một lời.
Chỉ cầm lấy khăn tay, chấm vào đôi mắt khô khốc của mình.
Tích tụ cảm một lúc, rồi bật khóc nức nở:
“Cảnh sát ơi, tôi muốn báo án!”
“Bọn họ cố giấu tôi chuyện chồng tôi giả chết!”
“Tôi đã đau lòng đến mức nào chứ?!”
“Tôi hoàn toàn không nhận ra chồng mình chưa chết!”
Tôi chỉ thẳng vào Đồng Trí Văn và Vương Ngọc Lan.
“Hai người bọn họ rõ ràng biết tôi định hiến tạng, định hỏa táng chồng tôi!”
“Nhưng lại cố giấu giếm!”
“Bọn họ cố đẩy tôi vào cảnh này!”
“Bây giờ còn muốn đến đây cướp đoạt tài sản!”
Bạn thấy sao?