10:
Mặt Đồng Trí Văn trắng bệch như tờ giấy, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Miệng lẩm bẩm:
“Hỏng rồi… hỏng thật rồi…”
Rồi đột nhiên, ta quay sang tôi, chất vấn:
“Chị dâu!
Tại sao bọn em gọi điện mà chị không nghe máy?”
Tôi thở dài:
“Em nghĩ chị còn tâm trạng để bắt máy sao?”
“Đầu óc chị toàn nghĩ đến chuyện chồng chị qua đời, chị phải sao bây giờ!”
“Hơn nữa, chết thì phải hỏa táng, đó là chuyện bình thường.”
“Sao các em cứ cố ngăn cản ?”
Vương Ngọc Lan dùng cả tay lẫn chân bò đến chỗ tôi, ôm chặt lấy chân tôi, gào khóc thảm thiết:
“Đồ tiện nhân!
Mày con tao!
Trả mạng con tao lại cho tao!”
Tôi lại thở dài, không hề đỡ bà ta dậy, chỉ bình thản giơ giấy chứng tử ra trước mặt bà ta.
“Mẹ, con biết mẹ đau lòng, cái chết của ấy không liên quan gì đến con cả.”
“Anh ấy mất do lên cơn đau tim đột ngột, không phải con ấy.”
“Nếu không tin, mẹ có thể hỏi Tiểu Đồng.
Chính em ấy đã cấp cứu cho ấy, cũng chính em ấy tự tay ký giấy chứng tử này.”
“Đúng không, Tiểu Đồng?”
Tôi nghiêng đầu Đồng Trí Văn.
Đồng Trí Văn hoàn toàn cứng họng.
Nói ta chưa chết?
Thế thì giấy chứng tử này giải thích thế nào?
Nói ta đã chết?
Vương Ngọc Lan nhất định sẽ không tin.
Nhưng câu của tôi lại khiến bà ta đột nhiên bừng tỉnh.
Bà ta chợt phát điên, lao tới bóp cổ Đồng Trí Văn:
“Là mày!
Mày con trai tao!”
“Nó rõ ràng còn sống, mà mày lại ký giấy chứng tử!”
“Bây giờ nó bị thiêu mất rồi, tất cả là lỗi của mày!”
Tôi giả vờ kinh hãi, bụm miệng lên:
“Cái gì?!
Mẹ, mẹ đang gì ?
Mã Chấn Nghiệp chưa chết sao?!”
Tôi giật mình quay phắt lại vào lò thiêu.
“Chẳng trách lúc ấy bị đẩy vào, con thấy ngón tay ấy hình như cử …
Nhưng con cứ nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình!”
“Không ngờ… lại là thật?!”
11:
Nghe tôi , Đồng Trí Văn ôm đầu, vò tóc đến rối tung.
Anh ta trấn tĩnh một lúc lâu mới khó khăn mở miệng:
“Là thật…
Anh Mã chưa chết…
Chỉ là bị tiêm thuốc mê…
Chỉ cần đợi thêm vài phút nữa, ấy sẽ tỉnh lại…”
Tôi bàng hoàng lùi lại một bước.
“Khoan đã… Ý em là…
Anh ấy bị thiêu sống khi vẫn còn tỉnh táo?”
Câu của tôi như một tiếng sấm nổ ngang trời.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Nhân viên hỏa táng sợ đến mức mặt mày xanh mét, lắp bắp:
“Không trách …
Lúc vừa khởi lò, tôi thấy…
Bàn tay ta vươn ra…
Trời ơi… Đây… Đây là mưu sát!”
Vương Ngọc Lan vừa nghe xong, hai mắt trợn trắng, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Tôi lập tức phản ứng, giáng một bạt tai thật mạnh vào mặt Đồng Trí Văn.
“Tiểu Đồng!
Em bị điên à?
Em tưởng đây là chuyện để sao?”
“Chồng chị đã chết thì là chết!
Em lung tung cái gì thế?!”
Đồng Trí Văn ôm mặt, sững sờ:
“Em… Em đâu có dối!”
Tôi lạnh:
“Không dối?
Vậy em giải thích đi.”
“Vì sao chồng chị phải bị tiêm thuốc mê?”
“Vì sao em lại ký giấy chứng tử cho ấy?”
“Nói dối cũng phải có bài bản một chút chứ!”
Đồng Trí Văn không biết phải trả lời thế nào.
Những người xung quanh cũng cảm thấy ta đang nhảm, chẳng ai để tâm đến nữa.
Lò thiêu đã hoàn tất quá trình.
Tôi thở mạnh một hơi, giả vờ giận dữ, ôm lấy bình tro cốt của Mã Chấn Nghiệp, rời khỏi nhà hỏa táng.
Trước khi đi, tôi không quên để lại một câu:
“Em tự dưng mẹ ngất xỉu, em tự lo đưa bà ấy đi viện đi.”
Không phải tôi không muốn ở lại xem cảnh Vương Ngọc Lan phát điên khi tỉnh lại.
Mà là vì tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải .
12:
Tôi tùy tiện đặt bình tro cốt của Mã Chấn Nghiệp ngay giữa phòng khách.
Sau đó, tôi lập tức liên hệ với luật sư, bắt tay vào việc thừa kế công ty và tài sản của ta.
Kiếp trước, vì quá đau buồn mà tôi không kịp phản ứng.
Đến khi nhận ra thì công ty đã bị lấy mất.
Kiếp này, tôi nhất định không để chuyện đó xảy ra một lần nữa.
Nếu tôi không nhanh tay, đợi đến khi Vương Ngọc Lan tỉnh lại, bà ta chắc chắn sẽ ra tay trước.
Tôi không thể để lần trọng sinh này trở thành vô ích.
Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi vào con số hàng chục triệu tệ nợ nần, trầm ngâm suy nghĩ.
Với hiểu biết của tôi về Mã Chấn Nghiệp, ta tuyệt đối không thể để hết số tiền này cho Lâm San San hoặc Vương Ngọc Lan.
Nhưng tôi đã kiểm tra tài khoản của ta.
Không hề có khoản tiền nào lưu lại.
Vậy thì… tiền đã đi đâu?
Vậy nên, số tiền đó… chắc chắn là bị ta giấu đi.
Dựa theo lịch sử giao dịch của Mã Chấn Nghiệp, tôi lần theo manh mối đến một nhà kho mà ta .
Quả nhiên, bên trong chứa đầy tiền mặt.
Tôi lập tức liên hệ ngân hàng và các công ty tài chính, dùng một phần số tiền này để trả lãi, sau đó tất toán toàn bộ khoản nợ.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi nằm dài trên sofa, nâng ly rượu vang, mỉm di ảnh của Mã Chấn Nghiệp trên tường.
“Chồng à, cảm ơn nhé.”
“Bây giờ em có nhà, có tiền, có công ty, không còn nợ nần gì nữa.”
“Từ giờ trở đi, em sẽ sống thật phong lưu.”
“Còn phong lưu hơn cả ở kiếp trước nữa.”
Tôi uống đến say mèm, rồi ngủ quên ngay trên ghế sofa.
13:
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Xoa xoa cái đầu đau nhức vì cơn say, tôi lảo đảo ra mở cửa.
Ngoài cửa là Đồng Trí Văn, Vương Ngọc Lan… và một người phụ nữ trẻ hơn tôi vài tuổi.
Chỉ cần qua tôi đã nhận ra – đây chính là Lâm San San, nhân kiếp trước của Mã Chấn Nghiệp.
Cô ta vừa mới sinh con chưa lâu, thân hình vẫn chưa phục hồi.
Trong tay còn bế một đứa bé sơ sinh.
Ba người họ đều mang vẻ mặt đau thương, quầng mắt đen sẫm vì mất ngủ nhiều ngày.
Phía sau bọn họ, còn có mấy cảnh sát đi cùng.
Vương Ngọc Lan xông thẳng vào nhà, chỉ tay vào mặt tôi, gào lên:
“Đồng chí cảnh sát, con đàn bà độc ác này đã thiêu sống con trai tôi!”
“Mau bắt nó lại! Thiêu luôn nó đi, cho nó biết cảm giác đó thế nào!”
Tôi đã đoán trước sẽ có màn kịch này.
Chỉ là không ngờ nó lại diễn ra nhanh đến .
Tôi thở dài, lắc đầu:
“Mẹ à, mẹ đừng như không?”
Nói xong, tôi lấy ra giấy chứng tử.
“Thưa các cảnh sát, đây là giấy chứng tử của chồng tôi.”
“Mẹ tôi không thể chấp nhận sự ra đi của chồng tôi, nên có thể bà ấy hơi mất kiểm soát.”
Cảnh sát nhận lấy, kiểm tra một lượt rồi gật đầu:
“Không có vấn đề gì cả.”
Tôi lại thở dài, tiếp tục :
“Tôi và chồng tôi kết hôn năm năm, cảm luôn rất tốt.”
“Tôi biết tin ấy qua đời, không muốn thi thể bị phân hủy nên đã lập tức hỏa táng.”
“Chẳng lẽ là sai sao?”
Vương Ngọc Lan ôm ngực, giọng đầy căm hận:
“Đừng có mạnh miệng!
Con trai tao đã sớm chán ghét cái loại đàn bà không biết đẻ như mày rồi!”
“Mày cố giành suất hỏa táng sớm!
Mày chỉ muốn độc chiếm tài sản và công ty của con tao!”
“Tao đã liên hệ với người bên công ty, họ xác nhận hết rồi!”
“Mày còn gì để chối cãi?!”
Tôi giả vờ bàng hoàng, nước mắt lăn dài:
“Mẹ… mẹ có thể mắng con.”
“Nhưng cảm giữa con và ấy là thật.”
“Nếu bọn con không có cảm, thì tại sao ấy lại để con người thừa kế duy nhất?”
Vương Ngọc Lan không thể phản bác.
Tôi ngừng một chút, rồi tiếp tục:
“Mẹ rằng ấy chưa chết.”
“Nhưng mẹ có bao giờ nghĩ đến không?”
“Một bệnh viện lớn như , lẽ nào không thể phân biệt người chết và người sống sao?”
“Chính Tiểu Đồng đã với con.”
“Anh ấy bị chết não, tim cũng ngừng đập.”
“Người sống nào lại như thế ?”
Bạn thấy sao?