15.
“Cho nên, chị thà chọn tin tên Chu Minh chị quen biết chưa đầy hai tháng đó, chứ không muốn tin đứa em họ là em sao?”
Chị họ : “Không phải chị không muốn tin, thực ra là vì bình thường biểu hiện của Chu Minh quá là tốt. Anh ấy không giống với cái tên tra nam mà em chút nào. So với việc nghe những gì người khác , chị càng muốn tin những gì chị thấy hơn.”
Tôi thở dài: “Chuyện hôm nay em đến tìm chị chị đừng cho Chu Minh biết nhé.”
“Chị biết rồi, em cũng chỉ là muốn tốt cho chị thôi mà.”
Chỉ chốc lát sau, Chu Minh gọi điện thoại tới cho chị họ, hỏi han ân cần, chị ấy lộ ra một nụ ngọt ngào, xem ra chị ấy căn bản không hề để tâm đến những lời tôi vừa khi nãy.
Tôi lắc đầu, sao bên cạnh tôi lại nhiều người mù quáng đương như chứ?
Trước khi đi, tôi với chị họ: “Chị cẩn thận với Chu Minh một chút, ta không phải là một người đàn ông tốt đâu.”
Tôi không biết chị họ có nghe lọt tai mấy lời tôi hay không, đây là lời khuyên duy nhất tôi có thể dành cho chị họ rồi.
16.
Một tuần sau, chị họ tới tìm tôi.
Câu đầu tiên chị ấy là: “Chị chia tay với Chu Minh rồi.”
“Chị tin lời em rồi à?”
“Không phải, chị tra một vài chuyện.”
Chị họ , từ sau hôm tôi với chị ấy chuyện Chu Minh không phải người tốt, vốn chị ấy không tin lắm, vẫn có để mắt tới ta.
Mới hai ngày trước, chị ấy đang xem các tệp tài liệu riêng tư ở trong điện thoại của Chu Minh thì phát hiện một số video ngược đãi mèo.
Mà bình thường ta biểu hiện mình là một người rất thích các loài vật nhỏ như chó, mèo, thậm chí ta còn có dự định sau này sẽ cùng chị ấy nuôi một con mèo.
Bên trong tệp tài liệu riêng tư đó còn có một số ảnh chụp trộm các nữ sinh.
Không biết là ta tải từ trên mạng về hay là ta đi chụp trộm nữa.
Những thứ trong điện thoại của Chu Minh đã chứng thực rằng những lời tôi là đúng.
Chị ấy liền đề nghị chia tay với Chu Minh, còn bố mẹ sa thải ta ra khỏi công ty.
Hạng người có phẩm chất xấu xa như ta không xứng ở lại công ty.
Chị họ than thở: “Chị người nhà bảo bọc tốt quá rồi, dẫu biết là trên đời này có người xấu, chị luôn cho rằng chị sẽ không đụng phải bọn họ. Lần này coi như là đi một đàng khôn một dặm* đi.
{*吃一堑长一智: vấp ngã một lần, khôn lên một chút; ngã một keo leo một nấc. (tục ngữ Trung Quốc)}
Chị ấy đưa túi quà trong tay cho tôi, bên trong là một chiếc túi hàng hiệu trị giá bảy tám vạn NDT.
“Đây là quà cảm ơn, cảm ơn em đã cho chị biết bộ mặt thật của Chu Minh, để chị kịp thời cách xa tên cặn bã đó ra sớm chút.”
Chị họ thấy hơi hổ thẹn:“Nhớ lại ngày hôm đó, chị còn đủ lời tốt đẹp về Chu Minh ở trước mặt em nữa, nghĩ lại thật muốn đào một cái hố để chui vào ghê. Hôm đó có phải em nghĩ rằng chị là một con ngốc không?”
Tôi thật lòng: “Em chỉ nghĩ chị thật là mù quáng thôi, cũng khá là cứng đầu.”
“Cứng đầu thật, chị còn muốn cho bản thân của ngày hôm đó hai cái tát.”
Tôi chuyện với chị họ một lúc, lúc rời đi thì thấy Chu Minh đang đứng ở góc phố.
Chị họ nhíu mày: “Chu Minh, tôi với bao nhiêu lần rồi, chúng ta đã chia tay rồi, đừng quấy rầy tôi nữa không?”
Đôi mắt hung hăng của Chu Minh tôi chằm chằm: “Hứa Đồng, lại là mày hỏng chuyện tốt của tao, mày chờ đó cho tao.”
Anh ta xoay người rời đi.
Tôi nghĩ đến ánh mắt đầy sát khí của ta mà rùng mình.
17.
Giác quan thứ sáu mách bảo tôi, Chu Minh nhất định là không buông tha cho tôi đâu.
Chu Minh của hiện tại không còn giống lúc trước nữa, ta đánh mất công việc, chị họ tôi cũng không cần ta nữa, tương lai thì mù mịt không rõ.
Một người không còn gì để mất như ta rất dễ ra một số chuyện cực đoan.
Những ngày qua, tôi luôn đi chung với mọi người, cố gắng hết sức để không đi một mình.
Nhưng một tối nọ, tôi buộc phải ở lại công ty để tăng ca.
Lúc tôi xong việc cũng đã 11 giờ đêm rồi, công ty cũng chẳng còn ấy ai.
Trên đường trở về nhà, tôi phải đi qua một con hẻm dài.
Tôi không dám lấy tính mạng bản thân ra trò nên đã chọn cách ngủ lại khách sạn một đêm.
Tôi không ngờ là Chu Minh lại phát rồ lên như .
Nói cách khác, ta rất sợ tôi, xem tôi như ác mộng, rất nóng lòng muốn giải quyết tôi.
Tôi vừa ra khỏi công ty liền có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lao đến, trong tay còn cầm một con d ao nhọn.
Cho dù ta có đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, tôi vừa liếc là nhận ra ngay ta chính là Chu Minh.
Chuyện xảy ra quá đột ngột.
Tôi tránh không kịp, bị con d ao s ắc bén của Chu Minh đ âm vào da.
18.
Tôi nghĩ rằng hôm nay tôi sẽ phải chet.
Trong nháy mắt, tiếng s úng vang lên, b ắn trúng tay phải đang cầm con dao của Chu Minh.
Hung khí rơi trên đất, một âm thanh trong trẻo vang lên.
Một cảnh sát mặc thường phục xông tới và chế ngự Chu Minh.
Tội danh: Cố ý giet người.
Chu Minh vừa kêu gào đau đớn vừa phản bác: “Tôi là giet người không thành, sao lại thành giet người rồi?”
“Đồng bọn của là Dương Thiến đã thú nhận rằng trước đây hai người đã cùng nhau giet chet một người đàn ông vô gia cư.”
Chu Minh lộ vẻ không thể tin : “Không thể nào, Dương Thiến tôi như , sao ấy có thể chuyện này cho các người biết chứ. Làm sẽ hoàn toàn hủy hoại cuộc đời tôi, cũng hủy hoại cả cuộc đời của ấy.”
Đương nhiên, Dương Thiến thấy rằng Chu Minh không đáng để nữa.
Nửa tháng trước, tôi đã từng đến tìm Dương Thiến một lần.
19.
Tôi cho Dương Thiến.
Sau khi Chu Minh và Dương Thiến chia tay không lâu, ta đã bắt đầu hẹn hò với người con khác.
Anh ta với kia rằng, khoảng thời gian ở bên Dương Thiến ta rất không vui.
Cũng tại vì bị Dương Thiến liên lụy mà bị nhà trường đuổi học, không thể trở thành nhân viên công vụ.
Anh ta không hề thích Dương Thiến chút nào, ta rất ghét cậu ta.
Giờ đây, thấy Dương Thiến vào tù ta cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Cuối cùng ta cũng có thể thở phào mà chào đón một cuộc sống mới rồi.
Đây đều là những gì chị họ tôi cho tôi biết, chị ấy còn gửi lịch sử trò chuyện giữa chị ấy và Chu Minh cho tôi.
Chị ấy , chị ấy nghe tôi rằng cũ DươngThiến của Chu Minh cũng là một người mù quáng trong , có lẽ sau khi đọc nhật ký trò chuyện này ấy sẽ trở nên tỉnh táo hơn một chút, hết ra những chuyện cần nên .
Dương Thiến không tin.
“Không thể nào, ấy không phải loại người như , ấy đã đồng ý với tớ, rằng sau khi tớ ra tù ấy sẽ cưới tớ, nhất định là cậu đang châm ngòi ly gián bọn tớ.”
“Tôi có nhật ký trò chuyện của Chu Minh và người ta, và tôi cũng đã giao nó cho luật sư của cậu. Là thật hay giả, cậu cứ hỏi luật sư của cậu là biết.”
Có vẻ như sau khi xem những đoạn nhật ký trò chuyện đó, Dương Thiến cuối cùng cũng chịu từ bỏ Chu Minh rồi.
Nhưng mà, chuyện tôi không ngờ đến chính là Chu Minh và Dương Thiến đã cùng nhau giet chet một người đàn ông vô gia cư.
Bởi vì tôi là một trong những đương sự có liên quan, nên nhanh chóng biết chuyện này từ phía cảnh sát.
Chuyện này có một mối liên hệ nhất định với tôi và mấy người cùng phòng.
20.
Sau khi chúng tôi phát hiện Chu Minh bảo Dương Thiến chụp trộm ảnh riêng tư của chúng tôi, Chu Minh mưu đồ giet chúng tôi diệt khẩu.
Đầu tiên, ta tìm một nơi để án, là một căn nhà bỏ hoang trông có vẻ hoàn hảo.
Có một lần, ta và Dương Thiến đang bàn kế hoạch sát chúng tôi ở trong phòng.
Không ngờ, có một người đàn ông vô gia cư vừa mới ngủ dậy bước ra từ một trong các căn phòng.
Bọn họ không biết người đàn ông này đã nghe bao nhiêu, vì dứt khoát giet chet người đàn ông vô gia cư đó.
Dù sao thì bớt đi một người vô gia cư trong thành phố thì cũng chẳng có ai biết.
Chuyện này, Dương Thiến không cho bất kỳ ai.
Phán quyết cho tội giet người không thành cùng lắm là vài năm, còn phán quyết cho tội cố ý giet người là tù chung thân.
Mà sự phản bội của Chu Minh đã chọc giận Dương Thiến.
Nếu không phải vì Chu Minh, Dương Thiến đã không phải ngồi tù.
Anh ta đã đồng ý với cậu ấy, rằng sau khi cậu ấy ra tù thì hai người họ sẽ kết hôn.
Thế mà cậu ta vào tù chưa đầy hai ngày, ta đã theo đuổi khác.
Cậu ấy từng nhờ luật sư chuyển lời đến Chu Minh, đề nghị Chu Minh đến thăm mình, Chu Minh lấy cớ công việc bận rộn mà từ chối.
Điều này khiến cho Dương Thiến hoàn toàn tức giận.
Có thời gian đương mà không có thời gian đến thăm cậu ấy đúng không, xem ra ta sớm đã quên hết những lời trước đây rồi.
Dựa vào cái gì cậu ấy phải ngồi tù, bị hủy hoại cả nửa đời người, còn Chu Minh vẫn có thể đương, kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình thường chứ?
Cậu ấy không cam lòng.
Nếu thì cùng nhau ngồi tù, cùng nhau chet đi.
Vì thế, Dương Thiến đem những việc khủng khiếp mà Chu Minh từng kể ra hết toàn bộ.
Sau khi cảnh sát nhận thông tin này, lập tức tiến hành bắt giữ Chu Minh, đồng thời cứu tôi một mạng.
21.
Lần này, tôi biết Chu Minh và Dương Thiến hoàn toàn xong đời rồi.
Ba tháng sau, tòa án phán quyết Chu Minh và Dương Thiến tội giet người, cả hai đều bị kết án tù chung thân.
Sau khi phán quyết đưa ra, Chu Minh gục ngã trên mặt đất, gào thét khóc lớn.
“Không phải như , giờ này tôi phải nhân viên công vụ mới đúng, một bước lên mây tôi cũng mơ thấy rồi.”
Dương Thiến mỉa mai: “Giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ thôi, giờ đang ở trong nhà lao, thành thật mà cùng tôi ở trong này đến hết đời đi.”
Chu Minh giơ nắm về phía Dương Thiến, bị cảnh sát tòa án ngăn lại.
Anh ta gầm lên: “Tại mày hết đồ đàn bà độc địa, nếu không phải mày khai hết mọi chuyện với cảnh sát thì tao đã không phải nhận kết cục này.”
Tình cảnh hiện tại đã xé nát bộ mặt giả tạo của đôi nhân ngày trước.
Dương Thiến trợn mắt: “Đầu óc tôi chỉ mù quáng chứ không phải không có đầu óc. Dựa vào cái gì tôi thì phải ngồi tù, còn ở ngoài đương, kết hôn sinh con, sống cuộc sống hạnh phúc chứ.”
Tôi lắc đầu, theo tôi thấy, đầu óc mù quáng với không có đầu óc cũng không khác nhau là mấy.
Bước ra khỏi tòa án, tôi ngẩng đầu lên bầu trời.
Ánh mặt trời rực rỡ, giống như tương lai của tôi, sẽ luôn tươi sáng.
Sẽ không còn như kiếp trước, hài cốt bị bỏ lại nơi núi non hiểm trở tối tăm, không một ai biết .
(Hoàn)
Bạn thấy sao?