Tôi họ, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
“Nếu khi đó tôi thực sự là người sai khiến Lâm Hạo cưỡng hiếp em ấy, các người có để em ấy viết thư tha thứ cho tôi không?”
Bố mẹ nhau, không ai trả lời.
“Các người biết rõ câu trả lời.”
Tôi quay sang phía luật sư:
“Làm ơn với Cố Hiểu Nguyệt, đừng phí sức vùng vẫy vô ích nữa. Tôi sẽ không viết bất kỳ giấy tha thứ nào, cũng sẽ kiên quyết theo đuổi trách nhiệm pháp lý đến cùng.”
Luật sư lúng túng đứng dậy:
“Tôi hiểu cảm của , mong suy nghĩ thêm…”
“Không cần suy nghĩ gì cả. Luật sư, cửa ở đằng kia.”
Vài ngày sau khi luật sư rời đi, bố mẹ của Lâm Hạo tìm đến nhà.
“Cô bé à, cầu xin cháu tha cho con trai bác với!” – Mẹ Lâm Hạo quỳ giữa phòng khách, vừa khóc vừa kêu gào.
“Nó còn cả tương lai phía trước, cháu thế này có phải muốn hủy hoại đời nó không?” – Bố Lâm Hạo giọng run rẩy đầy trách móc.
Tôi lạnh lùng cảnh tượng trước mắt như một vở hài kịch rẻ tiền, rồi nhấc máy lên:
“Alo, cảnh sát phải không? Có người đang rối trước nhà tôi, ơn cử người đến xử lý.”
Họ ngơ ngác tôi, như thể không tin nổi tôi lại thật.
“Sao cháu lại độc ác đến mức này!” – Mẹ Lâm Hạo hét toáng lên.
Cảnh sát đến rất nhanh, đưa họ ra khỏi nhà tôi.
Tối hôm đó, tôi liên hệ với luật sư của mình và công bố một bản tuyên bố chính thức:
“Tôi, Cố Vãn, tuyên bố sẽ không tha thứ dưới bất kỳ hình thức nào đối với hành vi vu khống và hãm của Cố Hiểu Nguyệt và Lâm Hạo. Tôi sẽ kiên quyết theo đuổi đến cùng bằng con đường pháp luật.”
Sau khi đọc bản tuyên bố, bố tôi chỉ biết thở dài:
“Thật sự không thể cho nó thêm một cơ hội sao?”
Chương 8
“Cô ta chưa cho đủ cơ hội à?” – Tôi hỏi ngược lại.
“Nhưng mà…”
“Bố, nếu con không phải là chị của Cố Hiểu Nguyệt, mà chỉ là một nạn nhân bình thường, bố có còn hỏi câu này không?”
Bố tôi im lặng.
Phiên tòa xử Cố Hiểu Nguyệt và Lâm Hạo chính thức diễn ra.
Tại tòa, cả hai liên tục chối tội, cố gắng đóng vai nạn nhân đáng thương.
“Lúc đó em thật sự quá bốc đồng, không nghĩ hậu quả.” – Cố Hiểu Nguyệt vừa khóc vừa biện hộ.
Lâm Hạo thì cúi đầu nhỏ:
“Tôi quá Hiểu Nguyệt nên mới giúp ấy chuyện đó.”
Tôi ngồi tại ghế nguyên đơn, lạnh lùng quan sát màn kịch rẻ tiền của họ.
Thẩm phán gõ búa, giọng điềm tĩnh:
“Cố Hiểu Nguyệt và Lâm Hạo, tội vu khống và bịa đặt cáo buộc, mỗi người bị tuyên án ba năm tù giam.”
Nghe đến phán quyết, cả hai mặt cắt không còn giọt máu, Cố Hiểu Nguyệt ngay tại chỗ gào khóc nức nở.
Phía sau, bố mẹ Lâm Hạo ôm nhau khóc như thể tận thế đến nơi.
Còn tôi, chỉ cảm thấy một luồng nhẹ nhõm lan khắp cơ thể.
Khóe môi khẽ nhếch lên.
Công lý cuối cùng cũng thực thi, nỗi oan của tôi ở kiếp trước đến nay đã rửa sạch.
Một tuần sau khi vụ án kết thúc, điểm thi đại học công bố.
Tay tôi hơi run khi mới trang web tra điểm.
Trên màn hình hiện lên: 640 điểm, top 50 toàn tỉnh.
“Ha!” – Tôi bật thành tiếng, cuối cùng cũng thực hiện giấc mơ đại học mà kiếp trước tôi bỏ lỡ.
Bố mẹ vội chạy đến phòng tôi khi biết điểm.
“Vãn Vãn, chúc mừng con!” – Giọng bố tôi nghèn nghẹn.
Mẹ đứng bên cạnh, liên tục lau nước mắt:
“Vãn Vãn, bố mẹ ủng hộ mọi quyết định của con.”
Nhìn thấy khuôn mặt họ vừa vui mừng vừa hối lỗi, tôi không gì, chỉ khẽ gật đầu.
Giấy báo trúng tuyển nhanh chóng gửi về.
Tôi đã chọn trường đại học xa nhà nhất.
Ngày thu dọn hành lý, bố đưa cho tôi một phong thư:
“Đây là do bệnh viện chuyển, Cố Hiểu Nguyệt viết cho con.”
Tôi suýt nữa ném luôn vào thùng rác, sau một thoáng do dự, vẫn mở ra.
Bạn thấy sao?