Kế Hoạch Trả Thù [...] – Chương 4

“Không chỉ dụ dỗ Lâm Hạo, ta còn xúi giục bè bắt nạt tôi!” – Cố Hiểu Nguyệt vừa lau nước mắt vừa gào – “Cả trường ai cũng biết ta là người có vấn đề về đạo đức!”

Lâm Hạo như vớ cọc cứu mạng, vội phụ họa:

“Đúng , Cố Vãn luôn dụ dỗ tôi. Hiểu Nguyệt mới là người tôi thật sự, tôi chỉ nhất thời hồ đồ…”

Tôi lắc đầu, lạnh lùng hai kẻ đang diễn trò rẻ tiền.

“Tôi dụ dỗ ? Vậy có cần tôi cho mọi người xem đoạn chat của ba người chúng ta? Để họ tự đánh giá xem ai mới là kẻ dụ dỗ?”

Lâm Hạo lập tức cứng họng, sắc mặt còn trắng hơn lúc nãy, cúi gằm không dám gì nữa.

Đám đông bắt đầu xì xào với giọng chán ghét.

“Loại đàn ông này thật buồn nôn.”

“Phản bội xong lại quay ra đổ tội cho người ta.”

Chú Hai bước ra, vỗ nhẹ vai tôi:

“Chú đã rồi, Vãn Vãn từ nhỏ đã hiểu chuyện, sao có thể chuyện thất đức như .”

Chú quay sang Cố Hiểu Nguyệt, nghiêm giọng:

“Hóa ra là mày – con ranh dối trắng trợn! Đúng là nỗi ô nhục của gia đình!”

Tôi khẽ , quét ánh mắt khắp phòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt thất thần của Cố Hiểu Nguyệt.

“Mọi người, tôi quên chưa một chuyện.”

Tôi giơ cao chiếc điện thoại vẫn cầm trên tay:

“Từ lúc bước vào căn phòng này, tôi đã livestream.”

Cố Hiểu Nguyệt sững người, sau đó trợn mắt kinh hoàng:

“Chị gì cơ?!”

Chương 6

Tôi xoay màn hình điện thoại về phía mọi người, phần bình luận trên livestream tràn ngập như tuyết rơi:

【Con bé này độc ác quá!】

【Vì muốn trốn thi đại học mà hãm chị ruột, đúng là mất hết nhân tính!】

【Tội nghiệp chị , đi họp phụ huynh giúp em, cuối cùng lại bị nó căm ghét.】

Lượng người xem livestream đã vượt quá một triệu.

Cố Hiểu Nguyệt chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Lâm Hạo chết sững, môi run rẩy không nổi một lời.

“Không thể nào… chuyện này không thể nào…” – Cố Hiểu Nguyệt thì thầm, ánh mắt đờ đẫn.

Một nhân viên phục vụ đứng cạnh thì thầm với đồng nghiệp:

“Hồi nãy tớ cũng share buổi livestream này rồi, kịch tính thật sự.”

Bố tôi đứng ở góc phòng, ánh mắt phức tạp tất cả những gì đang diễn ra.

Mẹ tôi thì đã khóc đến mức không thể thành lời.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi hiện thông báo:

#Đêm trước kỳ thi đại học, em cấu kết trai hãm chị học bá

#Em độc ác nhất năm

Hai từ khóa đã leo thẳng lên top tìm kiếm nóng.

Cố Hiểu Nguyệt sụp đổ òa khóc, nước mắt nhòe hết lớp trang điểm.

Cảnh sát bước tới, nét mặt nghiêm túc:

“Đi thôi, về đồn phối hợp điều tra.”

“Nhưng… ngày mai tôi phải thi đại học…” – Cố Hiểu Nguyệt vẫn cố gắng vùng vẫy lần cuối.

Tôi bật lạnh lùng:

“Cô nghĩ mình còn có thể bình tĩnh thi sao? Cảm giác thân bại danh liệt, từ từ mà thưởng thức đi.”

Sau khi cảnh sát dẫn Cố Hiểu Nguyệt và Lâm Hạo đi, bầu không khí trong phòng dần lắng xuống.

Đám đông cũng lục tục giải tán, để lại tôi và những người thân còn đang choáng váng.

Điện thoại tôi vẫn không ngừng rung vì thông báo, các bài viết nóng hổi liên tục cập nhật.

Bố tôi đứng lặng ở một góc, ánh mắt tránh né, như thể chỉ qua một đêm đã già đi cả chục tuổi.

Mẹ tôi lau nước mắt, ngập ngừng bước tới, đưa tay ra muốn nắm lấy tôi:

“Vãn Vãn, là mẹ sai rồi… là bố mẹ quá hồ đồ…”

Tôi lùi lại một bước, tránh bàn tay bà.

“Giờ những lời đó, còn có nghĩa lý gì không?”

“Nếu không có đoạn ghi âm đó, chẳng phải bố mẹ đã tin chắc tôi là thủ phạm rồi sao?”

Bố cúi đầu, giọng khàn khàn:

“Là do chúng ta bị Hiểu Nguyệt lừa, không nhận ra vấn đề từ sớm.”

“Tại sao lại không nhận ra?” – Tôi bật lạnh lẽo – “Bởi vì trong mắt bố mẹ, đứa nào có thể nở mày nở mặt, thì mới là quan trọng nhất.”

“Vãn Vãn…” – Mẹ tôi nghẹn ngào gọi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...