Tôi dẫn mọi người vội vàng băng qua hành lang, những nhân viên phục vụ và khách trong quán bar theo cả nhóm với ánh mắt tò mò.
“Chính là chỗ này!” – Tôi dừng lại trước một phòng riêng.
Không lời nào, bố tôi lập tức tung chân đá văng cánh cửa.
Cảnh tượng bên trong khiến tất cả mọi người như hóa đá tại chỗ.
Lâm Hạo và Cố Hiểu Nguyệt đang trong trạng quần áo xộc xệch quấn lấy nhau, dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt say mê lập tức chuyển thành hoảng loạn.
“Bố mẹ!” – Cố Hiểu Nguyệt là người phản ứng đầu tiên, hét lên một tiếng rồi vội vàng đẩy Lâm Hạo ra, lúng túng kéo áo che người.
“Chuyện này là sao hả?” – Bố tôi giận dữ quát.
Nước mắt Cố Hiểu Nguyệt lập tức tuôn như suối, giọng khàn đặc:
“Chị hẹn con tới đây tối nay, con tưởng chị muốn con thư giãn chút, ai ngờ chị lại bảo Lâm Hạo cưỡng hiếp con!”
Lâm Hạo cũng kịp phản ứng, lập tức quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đầy hối hận:
“Chú dì, cháu xin lỗi! Tất cả là do Cố Vãn ép cháu! Cô ấy luôn ghen tị với thành tích học tập của Hiểu Nguyệt, muốn ấy không thể đi thi đại học, nên bắt cháu phải…”
“Anh đang bậy gì thế?!” – Tôi theo phản xạ phản bác, bị bố cắt ngang bằng một tiếng quát lớn.
“Cố Vãn! Sao con có thể độc ác đến ! Nó là em ruột con mà!”
Bố tôi giận dữ, giơ tay định đánh tôi.
Mẹ tôi ôm miệng, nước mắt trào ra:
“Sao mẹ lại sinh ra đứa con như con chứ…”
Chú Hai vội kéo tay bố lại:
“Anh Hai, bình tĩnh đã!”
“Còn bình tĩnh gì nữa! Nhìn xem nó chuyện gì đi!” – Bố giằng ra khỏi tay Hai, run rẩy chỉ thẳng vào tôi.
Trước cửa phòng đã có không ít người tụ lại xem, vừa vừa thì thầm bàn tán.
“Chị gì mà ác dữ ?”
“Ghen tị vì em đi đại học sao?”
“Giới trẻ bây giờ đúng là…”
Thấy , Cố Hiểu Nguyệt càng khóc dữ hơn:
“Bố ơi, ngày mai con thi đại học rồi mà! Sao chị lại con như ?”
Lâm Hạo cũng tranh thủ đâm thêm một nhát:
“Chú dì, cháu cũng không muốn đâu, Cố Vãn nhất định bắt cháu hủy hoại kỳ thi của Hiểu Nguyệt, còn nếu cháu không thì sẽ chia tay…”
Tôi lạnh lùng Lâm Hạo, lên tiếng ngắt lời hắn:
Lâm Hạo, chắc chắn là tôi sai khiến sao?”
Lâm Hạo tôi đầy khiêu khích, quả quyết:
“Nếu không phải em thì còn ai nữa? Rõ ràng là vừa rồi, em trong phòng 1808 là đã dụ Hiểu Nguyệt tới, bắt ép ra tay.”
Đúng lúc đó, quản lý quán bar dẫn theo hai cảnh sát bước nhanh đến.
“Có người báo rằng ở đây xảy ra vụ cưỡng hiếp. Nạn nhân đâu?” – Một cảnh sát hỏi nghiêm túc.
Thấy cảnh sát đến, Cố Hiểu Nguyệt lập tức òa khóc:
“Chú cảnh sát! Chị con sai trai cưỡng hiếp con! Chỉ vì muốn con không đi thi đại học ngày mai!”
Lâm Hạo cũng lập tức thể hiện bộ mặt đầy tội lỗi:
“Là lỗi của tôi, tôi chấp nhận bị xử lý, tất cả là do Cố Vãn xúi giục…”
Trong đám đông có người thì thào hỏi:
“Ai báo cảnh sát ? Sao họ tới nhanh thế?”
“Không biết nữa, chắc chắn không phải chị kia, trai chị ta đã nhận tội rồi, chị ta gọi cảnh sát chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.”
Cảnh sát đưa mắt quanh, theo quy trình hỏi:
“Ai là người báo án?”
Cố Hiểu Nguyệt và Lâm Hạo đồng loạt khựng lại, quay sang nhau.
Tôi bình tĩnh giơ tay lên:
“Là tôi.”
Cả xung quanh lập tức im phăng phắc.
Bố tôi há miệng không lời nào.
Mẹ tôi kinh ngạc tôi, như thể không hiểu nổi sao tôi lại muốn chết đến mức .
“Con… con báo cảnh sát?” – Chú Hai chớp mắt liên tục, khó tin hỏi.
Sắc mặt Cố Hiểu Nguyệt thay đổi liên tục, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi hét lên:
“Chú cảnh sát! Cô ta là kẻ có tật giật mình! Sợ bị lộ nên mới ra tay trước để lật kèo!”
“Đúng ! Cố Vãn đầu óc có vấn đề, ghen tị với tương lai của em , nên mới…” – Lâm Hạo vội vàng hùa theo.
Cảnh sát nhíu mày cả hai:
“Hai người khoan , nếu đã tố Cố Vãn, các người có bằng chứng gì không?”
“Bằng chứng chính là ấy!” – Cố Hiểu Nguyệt chỉ vào Lâm Hạo, “Anh ấy có thể chứng là do Cố Vãn sai khiến!”
Tôi lạnh:
“Đúng là một màn diễn đôi hoàn hảo.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
“Tôi nghĩ, ngoài Lâm Hạo là ‘nhân chứng’, thì chắc hai người cũng chẳng có bằng chứng gì thực tế nhỉ?”
“Nếu đã như , chi bằng mọi người nghe thử bằng chứng của tôi trước đã.”
Tôi lấy điện thoại từ túi ra, mở file ghi âm:
“Mọi người, hãy nghe cái này rồi hẵng kết luận.”
Chương 4
Trong đoạn ghi âm vang lên giọng của Cố Hiểu Nguyệt:
“Sao đến trễ ?”
Sắc mặt Lâm Hạo lập tức tái nhợt.
“Cố Vãn cứ níu lấy , khó mà thoát .” – Giọng Lâm Hạo vang lên trong bản ghi âm.
Cố Hiểu Nguyệt lao tới định giật điện thoại của tôi:
“Đây là giả mạo! Chú cảnh sát, chị ấy đang gài bẫy tôi!”
Cảnh sát ngăn ta lại:
“Cô , hãy bình tĩnh. Chúng tôi cần nghe hết đã.”
“Anh chắc chắn muốn sao? Có quá đáng không?” – giọng nữ lại vang lên.
“Cả nhà ngoài chị em ra thì ai cũng nghĩ em là học bá, nếu thi đại học mà lộ ra thì cả đời sau ở nhà em cũng không ngẩng mặt lên nổi. Lúc đó chuyện của tụi mình cũng tiêu luôn.” – giọng Cố Hiểu Nguyệt.
Mặt Cố Hiểu Nguyệt trắng bệch như tờ giấy.
Đoạn ghi âm tiếp tục:
“Không thể để người ta biết em không đậu đại học vì học kém. Cách duy nhất là theo kế hoạch: xé váy em, rồi tự thú là Cố Vãn sai khiến… những thứ khác để em lo.”
Nghe đến đây, mặt bố mẹ tôi xám như tro.
“Hay là… tụi mình giả thật luôn?” – Lâm Hạo gợi ý trong ghi âm.
Nghe đến câu này, đám đông xung quanh bắt đầu ồn ào.
“Ra là một cặp chó má!”
“Học không giỏi nên muốn trốn thi, lại còn đổ tội cho chị ?”
“Thằng trai này còn phụ họa đổ oan cho mình, đúng là đồ khốn!”
Ghi âm kết thúc, tôi ánh mắt hoảng loạn của Lâm Hạo, lạnh lùng :
“Tôi đã nghi ngờ hai người từ lâu, nên sớm chuẩn bị trước.”
“Anh tôi vừa ép cưỡng hiếp Cố Hiểu Nguyệt đúng không? Vậy đoạn ghi âm này giải thích thế nào?”
Lâm Hạo quỳ bệt dưới đất, không dám ngẩng đầu.
Cố Hiểu Nguyệt vẫn không chịu nhận:
“Là ghép âm! Chị ấy biết lập trình, chắc chắn là dùng kỹ thuật để ghép!”
Cảnh sát nghiêm giọng đáp:
“Có phải âm thanh tổng hợp hay không, chỉ cần giám định kỹ thuật là rõ. Nếu là giả, chị sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.”
Viên cảnh sát sang Cố Hiểu Nguyệt và Lâm Hạo:
“Hai người, mời theo chúng tôi về đồn phối hợp điều tra.”
Sắc mặt Cố Hiểu Nguyệt trắng bệch, hai tay ôm đầu, gào thét:
“Không! Mấy người không với tôi! Ngày mai tôi còn phải thi đại học!”
Bạn thấy sao?