Khoảng cách giữa ta và hắn rất gần.
Gần tới mức ta có thể ngửi thấy mùi hương trên áo hắn, có thể thấy mạch máu bên thái dương hắn giật nhẹ.
Mỗi một lần hít thở, mỗi một cái chớp mắt, đều khiến người ghê tởm.
“Ngươi biết ánh mắt ngươi ta… giống gì không?”
Ta cố nén buồn nôn, lạnh giọng hỏi.
Hắn khựng lại một chút, vô thức trả lời:
“Giống gì?”
Ta cong môi, chậm rãi đáp:
“Rất giống ánh mắt tổ phụ ta từng con chim quý mà ông ta nuôi.”
20
Đó là một con thanh điểu, tổ phụ ta bỏ bạc nặng mua từ đoàn thương nhân Hồ.
Con chim ấy biết nghe lệnh, thậm chí còn học tiếng người, khiến tổ phụ vô cùng thích.
Thế , con chim vốn ngoan ngoãn dưới tay người Hồ, vừa mang về phủ liền câm như hến, không kêu lấy một tiếng.
Ban đầu, tổ phụ còn dỗ dành đủ kiểu: từ đồ ăn tinh xảo đến lồng vàng mạ kim, mọi thứ đều là cực phẩm nhân gian.
Suốt mười hai canh giờ trong ngày, có tới mười canh giờ ông đều quấn quýt bên nó không rời.
Song về sau, khi con chim bắt đầu biết hót lại, cũng bắt đầu hiểu mệnh lệnh, thì tổ phụ không còn hứng thú nữa.
Lồng vàng dần bị thay bằng lồng sắt.
Mứt trái cây đổi thành thóc thô.
Thậm chí, khi nghe tin con chim chết cóng trong đêm đông, tổ phụ cũng không buồn ngẩng đầu lên.
“Chôn đi là .”
Tổ phụ quả thực từng rất nó.
Cũng giống như Tạ Phỉ, có lẽ cũng “rất thích” ta.
Nhưng ánh mắt hắn ta—với ánh mắt năm xưa tổ phụ con chim kia—chẳng khác là bao.
Với hắn, ta chẳng qua chỉ là một món “đồ chơi” khác biệt với những khuê tú đoan trang.
Một món đồ, có lẽ mê hoặc, có lẽ thú vị, cũng chỉ là thứ mới lạ.
Ta khẽ nhếch môi, giọng lạnh nhạt:
“Tạ Phỉ, ta chưa từng sao? Ta rất ghét ngươi.”
“Ghét cái cách ngươi tự tiện chạm vào ta mà chẳng hề hỏi qua.”
“Ghét ngươi cao ngạo điên cuồng, hỏng cuộc sống bình yên của ta.”
“Và ta ghét nhất là mỗi lần ngươi giả vờ sâu , gọi ta ‘Chiêu Chiêu’ bằng giọng u mê đó.”
“Ngươi đừng gì đến chuyện bỏ trốn cùng ta. Chỉ riêng việc cùng ngươi thở chung một bầu không khí, ta cũng đã thấy ghê tởm.”
Lời không nhanh, không chậm.
Chỉ là những lời sự thật luôn tồn tại giữa chúng ta.
Nhưng Tạ Phỉ không chấp nhận .
Tay đang siết cổ ta đột nhiên siết mạnh.
Ánh mắt hắn trong chớp mắt hóa thành hung quang, khóe mắt đuôi mày đều hiện lên sát khí.
Ngay lúc ta tưởng hắn muốn người, thì—
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Chủ tử.”
“Vào.”
Cánh cửa bật mở.
Là tên tâm phúc ban nãy, lần này, hắn còn kéo theo một kẻ mặc áo tiểu đồng, bị trói quặt tay ra sau.
“Chủ tử, kẻ này lén lút quanh đây, có cần… không?”
Kẻ kia bị nắm tóc giật ngược, đau đến bật tiếng rên rỉ.
Ngẩng đầu lên—không ngờ lại là Chung Nguyệt Tiên.
21
Hôm nay, Tạ Phỉ cưỡi ngựa mang ta chạy suốt nửa ngày trời.
Ta đã mệt đến xương cốt rã rời, tưởng bản thân còn chưa tỉnh lại.
Vậy mà Chung Nguyệt Tiên lại đuổi theo ?
Thật có phần bất ngờ.
Tạ Phỉ cũng tỏ vẻ kinh ngạc, bàn tay đang siết cổ ta lập tức buông ra.
Hắn nhướng mày: “Thiếp thất của Trương Hoài An?”
Chung Nguyệt Tiên không đáp.
Cũng chẳng hắn lấy một lần, chỉ gắt gao chằm chằm vào ta, ánh mắt như muốn xé nát ta ra thành trăm mảnh.
“Tần Chiêu, ta bị đuổi khỏi Trương gia, thê thảm thế này, ngươi hẳn là hả dạ lắm phải không?”
“Ngươi đừng tưởng ta không biết, những lời đồn bẩn thỉu kia, đều do ngươi giật dây!”
“Tiện nhân! Mọi thứ đều do ngươi mà ra! Ta không ngươi, sao ngươi lại ta?”
Không ta?
Thật nực .
Chuyện nàng xúi Trương Hoài An đến tranh đoạt của hồi môn của ta, ta còn chưa tính.
Ta chậm rãi mở miệng, giọng khẽ như tơ lụa:
“Ngươi có từng nghe , có một cách thuần hóa chó dữ—lấy y phục của kẻ thù cho nó ngửi.”
“Ngửi một lần, đánh một lần. Ngửi lại, lại đánh.”
“Cứ thế mà luyện, lâu dần, chó chỉ cần ngửi mùi là phát cuồng cắn xé.”
“Ngươi đưa chó vào Trương gia, tưởng ta không biết ư?”
Chung Nguyệt Tiên như không thể tin nổi.
Khóe mắt nàng run lên, gần như là buột miệng hỏi: “Sao ngươi biết?!”
Ta nhạt: “Nha hoàn ngươi từng Trương Hoài An mua cho khai ra đấy.”
“Không những ra, còn nghe ta sai, đi đến phủ Tạ Phỉ rối hôm đó cũng là nàng ấy tự nguyện.”
“Có trách, thì trách bạc của ta, đưa nhiều hơn thôi.”
Ngươi đã dám bày kế, ta tất phải có đòn trả lại.
Chung Nguyệt Tiên không tiếp nhận nổi sự thật này.
Đôi mắt phẫn hận trừng lớn, run giọng gào lên:
“Ngươi chẳng qua chỉ vì sinh ra trong nhà cao cửa rộng mà thôi, ngươi có gì đắc ý?”
“Đi chết đi!”
Quả nhiên—con người khi giận mất lý trí, tiềm lực quả là khủng khiếp.
Chưa dứt lời, nàng đã vùng khỏi tay thị vệ, rút dao găm từ tay áo, lao thẳng về phía ta.
Tình thế đột biến.
Nhưng ta nhanh hơn.
Theo bản năng, ta kéo mạnh Tạ Phỉ đứng chắn trước mặt.
Hắn không phòng bị, bị kéo một cái liền lảo đảo về phía trước.
“Phập.”
Dao găm cắm vào bên hông hắn.
“Chủ tử!”
Thị vệ kinh hãi.
Vội vung kiếm đuổi Chung Nguyệt Tiên ra, lao tới đỡ lấy Tạ Phỉ đang ôm vết thương.
Mặt hắn tái nhợt, tay run run ôm bụng, máu chảy ướt áo, ánh mắt lộ rõ khiếp sợ và không tin nổi.
Ta nhún vai, vẻ mặt ngây thơ:
“Ngươi ta đến , đương nhiên nguyện vì ta mà chết, đúng không?”
Có lẽ… hắn không nguyện.
Nhưng cũng không còn cơ hội nữa.
Bên ngoài viện đã vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, ồ ạt kéo tới.
Chớp mắt, Ôn Nghi công chúa dẫn theo thị vệ bao vây toàn bộ tiểu viện.
Phía sau nàng, là Tiểu Đào và Trương Hoài An, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ánh mắt Tiểu Đào vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, quanh sân ngập máu tươi, cuối cùng rơi lên người ta.
Ta nàng, chớp chớp mắt, liên tục lắc đầu.
“Lần này… thật sự không phải ta.”
22
Nói là “không phải ta”, kỳ thực trong lòng vẫn có phần chột dạ.
Bởi trong tay áo ta—đích thực có giấu một con dao găm.
Kế hoạch ban đầu cũng vốn là do chính ta ra tay.
Chỉ là… may thay, Tiểu Đào không hỏi tới.
Nàng vội vã chạy đến, kéo lấy tay ta, ánh mắt lướt qua khắp người, sắc mặt khó coi:
“Tiểu thư, người có bị thương ở đâu không? Hắn có thủ không?”
Đương nhiên là không.
Ta sớm biết Tạ Phỉ không chịu ngoan ngoãn quay về kinh, thể nào cũng bày trò.
Chuyện hôm nay—đuổi Tiểu Đào ra ngoài, cố để bị hắn bắt đi—chính là ta và Ôn Nghi công chúa âm thầm thương lượng sẵn.
Điều nàng cần là một Tạ Phỉ chống lại thánh chỉ.
Sống là tốt nhất.
Chết… cũng chẳng sao.
Mà giờ, người thủ lại là Chung Nguyệt Tiên, có thể xem như một niềm vui ngoài ý muốn.
Người của công chúa hành rất nhanh.
m thầm trói gô Tạ Phỉ đã ngất vì đau, áp lên xe.
Ngay cả Chung Nguyệt Tiên bị thương cũng bị mang đi cùng, hộ tống hồi kinh giao nộp.
Trước lúc đi, Ôn Nghi vỗ nhẹ vai ta, hạ giọng :
“Thánh chỉ viết là ‘áp giải hồi kinh chờ xét hỏi’. Ta phải lên đường ngay, nếu không sẽ không kịp trình báo.”
“Ngươi yên tâm, ta chỉ giữ lại cho hắn một hơi thở.”
Ta khẽ gật đầu, không thêm lời nào.
Chỉ thầm mong, nàng thật sự có thể giúp Lục hoàng tử, khiến Tạ Phỉ từ đây không bao giờ ngóc đầu dậy.
Song nàng dường như đã nhận ra suy nghĩ trong lòng ta.
Khi lướt ngang qua ta, nàng bỗng nhoẻn môi khẽ, thanh âm rất nhẹ, như có như không:
“Ai ta tất cả là vì người khác?”
Nàng đi rồi.
Tới khi đoàn người rời khỏi viện, giọng Trương Hoài An mới vang lên bên tai.
Ta vẫn chưa hiểu rõ câu vừa rồi của Ôn Nghi là có ý gì.
“Chiêu Chiêu, nghe tin nàng gặp chuyện, công chúa lập tức đi tìm, ta cũng chẳng quản gấp, liền lập tức chạy đến.”
“Không sao là tốt rồi.”
Thương thế cũ còn chưa lành, mới lại bị thương mới, sắc mặt hắn tái nhợt, bước đi loạng choạng.
Chung giường cùng gối bao tháng ngày, hắn chẳng thèm liếc lấy Chung Nguyệt Tiên đang bị giải đi bất tỉnh.
Ánh mắt hắn, chỉ chăm chăm ta.
“Quãng thời gian qua nàng chịu nhiều uất ức.”
“Giờ Tạ Phỉ đi rồi, Chung Nguyệt Tiên cũng không còn, sẽ không ai ly gián giữa chúng ta nữa.”
“Chiêu Chiêu, ta đưa nàng hồi phủ…”
Nhìn bàn tay đang đưa ra của hắn.
Ta chỉ cảm thấy… ghê tởm.
Giờ không còn Tạ Phỉ cớ, ta cũng chẳng cần giả bộ nữa.
“Hòa ly đi, Trương Hoài An.”
23
Lời ta vừa dứt, sắc mặt Trương Hoài An lập tức cứng lại.
Hắn trừng mắt, một lúc sau mới hoàn hồn, cất tiếng đầy kinh ngạc:
“Vì sao?”
Tạ Phỉ đã bị bắt, tâm trạng ta rất tốt.
Vì cũng không ngại rõ nguyên nhân cho hắn biết.
“Ngươi còn nhớ chuyện ngươi và phụ thân ngươi thương nghị gì trước khi tới phủ ta cầu hôn không?”
Ta chỉ nhẹ nhàng gợi nhắc.
Sắc mặt hắn liền biến đổi.
Từng chút từng chút, hiện rõ vẻ chột dạ và hoảng sợ.
Ta tiếp tục:
“Nhà họ Tần ta tuy buôn bán, xuất thân không sánh bằng danh môn như ngươi.”
“Nhưng nhà có tiền, lại chỉ có một mình ta là nữ nhi độc đinh.”
“Lúc đó Tam hoàng tử vừa có ý nâng đỡ, ngươi lại đang cần tiền để chạy cửa sau cầu đường tiến thân.”
“Nếu gả nữ nhi nhà họ Tần vào, sau đó chẳng may phụ thân và con gặp chuyện bất trắc, không phải vừa hay giải nguy cấp sao?”
“‘Phụ thân, ta hiểu rồi, đợi thành thân xong, ta biết phải gì…’”
Ta bắt chước ngữ điệu của hắn khi ấy, ra từng lời từng chữ.
Cuối cùng, giọng ta chậm lại, lạnh nhạt như băng.
Trương Hoài An lặng người.
Bạn thấy sao?