1
Khi tôi lê thân thể đau nhức xuống lầu thấy Trần Cư An đang ngồi ở bàn ăn.
Hắn không thắt cà vạt nên cổ áo mở ra vừa vặn lộ ra vết cắn trên xương đòn.
Chân tôi mềm nhũn thiếu chút nữa bước hụt một bước, vội vịn lan can để đứng vững.
Trần Cư An ngước mắt tôi giọng điệu vẫn ôn hòa nhạt nhẽo: “Xuống lầu chậm một chút.”
“Vâng, cháu biết rồi.”
Hắn không nữa tiếp tục dùng cơm.
Tôi những ngón tay thon dài của hắn đang cầm dao nĩa để cắt thức ăn trên đĩa.
Khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ sạch sẽ.
Dần dần gò má tôi nóng bỏng lên.
Ngay tối hôm qua đôi tay cầm dao nĩa này.
Từng bước đi sâu vào lãnh thổ mà tôi chưa từng khám .
Một lần lại một lần mang đến cho tôi khoái cảm cực hạn.
2
Tôi không tới bàn ăn mà vòng qua bàn ăn đi vào bếp.
Cầm một quả trứng gà và một hộp sữa liền chuẩn bị ra ngoài.
“Tiểu Ngư.” Trần Cư An bỗng nhiên gọi tôi lại.
Tôi vô thức dừng bước xoay người.
Hắn đã đứng lên cầm lấy áo khoác do người hầu đưa tới.
“Tiện đường, hôm nay tiễn cháu.”
“Không cần đâu, cháu đi tàu điện ngầm…”
Trần Cư An không gì chỉ từ trên cao xuống tôi.
Tầm mắt của tôi chạm vào vết răng trên xương đòn của hắn.
Ánh mắt lập tức hoảng loạn dời đi.
3
“Hôm nay không đi tàu điện ngầm.”
Trần Cư An nâng cổ tay đồng hồ: “Đi thôi.”
Tôi sợ hắn không kiên nhẫn cũng không kiên trì từ chối nữa.
Trần Cư An là bác sĩ ngoại khoa luôn thích sạch sẽ.
Tôi không dám ăn trên xe.
Liền nhét trứng gà và sữa vào trong ba lô.
Vừa rồi lúc lên xe hình như đã tác đến vết thương do đêm qua để lại.
Ngồi ở trên xe cơ thể tôi cũng có chút khó chịu cứng ngắc.
Trần Cư An như đã nhận ra.
Hắn khép máy tính bảng lại hạ tấm ngăn bên trong xe xuống.
“Lát nữa đi ngang qua tiệm thuốc trước tiên mua một lọ thuốc mỡ bôi một chút.”
Tôi cúi đầu mặt đỏ đến nóng lên: “Vâng.”
“Nếu như bôi thuốc còn đau thì tới bệnh viện, tôi xử lý cho cháu.”
“Đã biết.”
“Tối hôm qua tôi uống hơi nhiều nhất thời không khống chế cháu bị thương.”
“Không sao, Trần.”
“Cháu cũng uống say không thể hoàn toàn trách .”
Ý của Trần Cư An tôi rất rõ ràng.
Theo hắn xem ra tối qua chỉ là say rượu loạn.
Nhưng thực ra tôi không say.
Ngược lại cố ý mượn rượu để thỏa mãn chính mình.
“Đừng suy nghĩ lung tung, bây giờ vẫn nên lấy việc học trọng tâm.”
“À.”
Xe vững vàng đi về phía trước.
Tôi ngồi một cách lịch sự.
Thỉnh thoảng trong lúc xóc nảy bắp chân dưới váy ngắn của tôi sẽ đụng phải quần tây của hắn.
Hắn không có ý ngồi dịch ra.
Tôi cũng nhích cơ thể mình ngồi xích ra xa một chút.
4
Trên đường đi ngang qua hiệu thuốc, hắn bảo tài xế tấp vào lề.
Tự mình đi mua thuốc cho tôi.
“Dùng theo cầu trong hướng dẫn sử dụng.”
Tôi nhận lấy thuốc mỡ ngoan ngoãn gật đầu.
Đến gần trường học tôi xuống xe, chiếc xe chạy đi.
Sau đó tôi ném thuốc mỡ trong tay vào thùng rác.
Buổi trưa, Trần Cư An gửi cho tôi một tin nhắn.
“Bôi thuốc rồi, còn đau không?”
“Cháu bôi rồi, còn hơi đau.”
“Buổi chiều lại để ý một chút.”
“Vâng.”
Trần Cư An không trả lời nữa.
Tôi đặt di sang một bên cong môi nhẹ.
Đến buổi chiều bởi vì trời nóng nên ra mồ hôi.
Vết thương nơi đó dần dần đau dữ dội.
Tôi nghỉ học hai tiết đón xe đến bệnh viện Trần Cư An việc.
Trên màn hình nhỏ hiển thị, phòng khám của hắn sớm đã đầy số.
Tôi tùy tiện đặt số của một bác sĩ nam khác.
Ngay cạnh văn phòng hắn.
Không đến mười phút, Trần Cư An gửi tin nhắn tới.
“Hủy số đi, lát nữa đến văn phòng tôi.”
“Nhưng sắp đến lượt cháu rồi…”
“Hủy.”
“Được rồi.”
Tôi hủy số chán muốn chết ngồi trên băng ghế.
Rất nhiều người nên có chút oi bức.
Vết thương cảm giác ngày càng đau đớn hơn.
Tôi đứng dậy đi toilet thấy sắc mặt mình có chút trắng bệch.
Trong cổ áo sơ mi như ẩn như hiện mấy vết hôn màu hồng nhạt.
Hiện tại ngực vẫn có chút đau trướng.
Tôi chạm nhẹ một cái nhịn không rít một tiếng.
Tay bác sĩ phẫu thuật thật là mạnh mà.
5
Vài phút trôi qua.
Có một y tá đi tới gọi tôi: “Là Tang sao, bác sĩ Trần bảo đến phòng việc của ấy.”
Trần Cư An mặc áo blouse trắng sạch sẽ đeo một cặp kính viền vàng.
Rửa tay thật cẩn thận.
Tôi dòng nước chảy qua ngón tay thon dài của hắn, tiếng nước ào ào.
Bỗng nhiên liền đỏ mặt.
“Đến giường phía sau nằm xuống.”
“Tôi xem vết thương một chút.” Trần Cư An thản nhiên liếc tôi một cái chỉ chỉ rèm.
Cô y tá đã sớm đóng cửa đi ra ngoài.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tôi và hắn.
Trần Cư An đeo găng tay cao su mới bắt đầu nghiêm túc khử trùng hai tay.
Tôi theo lời đi tới phía sau rèm.
Nằm xuống giường kiểm tra.
Hai chân tách ra đặt ở hai bên giá.
Tôi mím môi có chút ngượng ngùng nghiêng mặt về phía vách tường.
“Từ từ nâng chân lên, mở rộng ra.”
Tay Trần Cư An đặt lên vết thương.
Lạnh quá.
Tôi không thể không run rẩy.
“Đừng lộn xộn.”
“Vết thương có chút nhiễm trùng.”
“Có bôi thuốc theo hướng dẫn không?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Bôi rồi, hình như vô dụng.”
Hắn hơi nhíu mày.
“Tôi sẽ khử trùng miệng vết thương một chút, có thể sẽ hơi đau, cháu cố gắng nhịn một chút.”
“Cái kia……”
Tôi cắn cắn môi tội nghiệp hắn.
“Có đau hơn tối qua không?”
Ánh mắt Trần Cư An tôi liền dịu dàng hơn một chút.
“Sẽ không.”
“À, là tốt rồi, nhẹ một chút.”
Hắn không gì tác kế tiếp vẫn rất nhẹ.
“Hai ngày sau ít ăn đồ cay, ít đụng nước.”
“Vấn đề không lớn, ngày mai hẳn là sẽ không đau nữa.”
“À.”
Hắn kéo váy tôi đang kéo lên trên bụng xuống sửa sang lại nghiêm chỉnh: “Đứng lên đi.”
Trên đùi còn có vài dấu tay rõ ràng.
Trần Cư An vừa rồi hẳn là cũng thấy.
Tôi rõ ràng cảm giác hô hấp của hắn rối loạn một nhịp.
6
Đêm đó tôi tắm sạch sẽ rửa chuẩn bị bôi thuốc.
Cửa phòng bỗng nhiên bị người ta gõ vang.
Tôi vội mặc áo ngủ đi qua mở cửa.
Là Trần Cư An đang đứng ở ngoài cửa.
“Chú Trần, tìm cháu sao?”
Trần Cư An đi về phía trước một bước.
Tôi phải lùi lại.
Hắn thuận thế vào phòng tiện tay đóng cửa.
“Trần……”
Nhưng tôi vừa một chữ.
Trần Cư An đã nắm chặt cằm tôi cúi đầu hôn xuống.
Hắn vừa tắm xong.
Mùi hương trên người rất dễ ngửi, giữa răng môi tràn đầy mùi bạc hà mát mẻ.
Tôi giãy hai cái đã bị hôn đến mềm nhũn thân thể.
Trong lúc thở dốc tôi nhỏ giọng lên án: “Vết thương còn đau…”
“Tôi biết.”
“Đêm nay không chạm vào cháu.”
Trần Cư An như vẫn cởi dây áo ngủ của tôi ra.
“Những chỗ khác cũng không đau.”
“Cũng đau.”
Tôi đè tay hắn lại đáy mắt ra vẻ ủy khuất.
Trần Cư An đột nhiên nở nụ .
Hắn bế tôi lên và đi đến bên giường.
“Tiểu Ngư, để tôi ôm cháu ngủ một lát.”
“Không ……”
Nhưng Trần Cư An đã ôm tôi vào trong ngực hắn rồi nhắm mắt lại.
“Ngoan, đừng lộn xộn, hôm nay tôi mệt chết đi .”
Lòng tôi trong nháy mắt liền mềm nhũn.
Trần Cư An ôm tôi chặt hơn một chút.
Mặt vùi ở bên cổ tôi.
Hô hấp của hắn đều đặn rồi chìm vào giấc ngủ giống như là thật sự mệt mỏi.
Tôi chạm vào mái tóc dày của hắn.
“Trần Cư An.”
Tôi gọi một tiếng, hắn không trả lời.
Một lát sau tôi cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
7
Mấy ngày kế tiếp tôi và Trần Cư An đều không gặp nhau.
Cho đến thứ bảy thời tiết rất đẹp.
Hắn không đến bệnh viện mà ngồi uống trà trong vườn với bè.
Tôi đọc sách một lúc rồi xuống lầu ra vườn hít thở không khí.
Bỗng nhiên nghe thấy hắn nhắc đến tên tôi.
“Cậu cũng sắp ba mươi còn không chịu kết hôn, không phải thật sự nhớ thương cháu nhỏ nhà cậu đấy chứ?”
“Đừng lung tung, con bé vẫn còn nhỏ.”
“Cũng không nhỏ nữa, đã hai mươi rồi.”
Trần Cư An một tiếng phủi tàn thuốc giữa ngón tay: “Tôi con bé lớn lên, trong mắt tôi con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“Trước kia chúng tôi đều cho rằng bé là con dâu nuôi của cậu.”
“Nói bậy.”
“Nhưng mà Tiểu Ngư rất đẹp, thật sự cậu không có một chút tâm tư lệch lạc?”
Tôi Trần Cư An.
Hắn trầm mặc vài giây thần sắc nhàn nhạt lắc đầu: “Không.”
“Được rồi, thật sự không có là , lão tam nhà chúng tôi rất thích Tiểu Ngư.”
“Nếu hắn đuổi theo Tiểu Ngư, cậu không có ý kiến chứ.”
Trần Cư An nhếch môi: “Hắn theo đuổi sao?”
“Vậy cũng khó mà ……”
Tôi khẽ bước chân lặng lẽ rời khỏi vườn hoa.
Trên điện thoại di có mấy tin nhắn vốn tôi không định trả lời.
Tôi đã sớm biết, tam thiếu gia của Tống gia chỉ là đang cùng bè đánh cược việc theo đuổi tôi.
Nhưng hiện tại, đột nhiên tôi thay đổi chủ ý.
“Thật ngại quá vừa mới thấy tin nhắn của .”
“Bây giờ tới đón em đi.”
8
Lúc Tống Thần lái chiếc xe thể thao đi tới.
Tôi vừa lên lầu và thay một cái váy mới.
Chiếc váy có chút lộ da thịt, làn váy ở trên đầu gối mười cm.
Tôi còn đi một đôi giày cao gót chưa từng đi qua, còn trang điểm.
Khi Trần Cư An nghe thấy tĩnh chỉ tôi một cái sắc mặt liền trầm xuống.
“Tiểu Ngư, về phòng cháu đi.”
Tống Thần cẩn thận theo: “Anh Cư An, em tới đón Tiểu Ngư đi xem phim…”
Trần Cư An lạnh lùng liếc hắn một cái: “Cút ra ngoài.”
“Chú Trần……”
Tôi đi tới trước mặt Tống Thần khoác lấy cánh tay hắn.
“Cháu và Tống Thần hẹn nhau đi xem phim, có thể mặc kệ chuyện của chúng cháu không?”
Tống Thần tựa hồ run lên một chút.
Trần Cư An nhếch môi ánh mắt lạnh lẽo như sương tuyết rơi trên tay tôi.
Sau đó hắn rất nhẹ nhàng mở miệng.
“Tang Ngư, bây giờ về phòng cháu, đừng để tôi lần thứ ba.”
Bạn thấy sao?