Tôi cố kiềm nước mắt không để chúng rơi xuống.
Thản Thản tiếp tục :
“Anh Nam, ba em đang ở bên kia. Lúc nãy ông ấy thấy , bảo em qua xem thử. Ông có chuyện muốn với , bảo qua đó một chút.”
“Được.”
Phó Dĩ Nam rời đi.
Tôi chợt nhớ, trước đây từng sếp của họ Tần.
Thản Thản ngồi xuống, bắt chuyện với tôi.
“Em à, em tên gì thế?”
“Tôi không phải em của ấy.”
Tôi phản bác ngay.
Nhận ra giọng mình hơi khó chịu, tôi dịu lại.
“Xin lỗi Tần. Tôi là An Lê.”
“An Lê?!”
Thản Thản có vẻ bất ngờ.
“Anh Nam hay nhắc đến lắm!”
Thật sao?
Tôi hỏi ngay:
“Anh ấy… gì về tôi?”
Cô ấy nghĩ một lúc rồi :
“À, thực ra không phải với tôi đâu.
“Ở công ty, ngoài công việc ra, ấy hầu như không chuyện với con .
“Tôi chỉ vô nghe khi ấy kể với mấy đồng nghiệp nam.
“Cụ thể thì tôi không rõ, chỉ nhớ có nhắc đến tên .”
“Vậy sao…”
Tôi lẩm bẩm.
Thản Thản gọi tôi về thực tại.
“Này Lê Lê… tôi gọi chứ?
“Cô có biết Nam thích kiểu con như thế nào không?”
Phó Dĩ Nam thích kiểu con như thế nào ư?
Tôi không biết.
Tôi mím môi, ánh mắt hơi lảng đi.
“Xin lỗi Tần, tôi cũng không biết.
“Nhưng tôi thích ấy.”
12
Thản Thản đúng là một rất chân thành.
Hôm đó, sau khi nghe tôi thích Phó Dĩ Nam, ấy xua tay.
“Thế thì tôi hết cơ hội rồi.”
Tôi không biết gì, chỉ im lặng.
Nhưng ấy lại đề nghị:
“Này, Lê Lê, đừng nghĩ nhiều quá.
“Thích Phó Dĩ Nam cũng chỉ vì ấy đẹp trai thôi. Ai mà chẳng thích trai đẹp?
“Trên đời này còn bao nhiêu trai đẹp nữa, tôi đâu nhất thiết phải chọn ấy.
“Tôi muốn với đơn giản vì tôi thấy rất dễ thương.”
Thế là hôm đó, tôi và Thản Thản kết với nhau.
13
Sau khi nhập học, cuộc sống bận rộn hơn.
Lộ Kỳ thường xuyên đứng chờ tôi trước lớp, cùng tôi tan học.
Có cùng lớp trêu:
“Ơ kìa, trai nhỏ của cậu lại đến rồi.
“Tớ cứ tưởng cậu sẽ thành đôi với đàn Phó Dĩ Nam chứ.”
Nghe , tôi nhíu mày.
“Không phải đâu.
“Cậu ấy là em họ tớ.
“Với lại, tớ nhất định sẽ theo đuổi Phó Dĩ Nam!”
Chiều thứ Sáu có tiết liên tục, Lộ Kỳ không có giờ học nên vẫn ở trường chờ tôi.
Trên đường về nhà, chúng tôi chạm mặt Phó Dĩ Nam vừa đi về.
Anh chào qua loa một tiếng, rồi vào nhà.
Tôi ngửi thấy trên người nồng nặc mùi rượu.
Có chút lo lắng, tôi dặn Lộ Kỳ một tiếng, rồi gõ cửa nhà .
Cửa mở ra, đứng không vững lắm.
Thấy tôi, xoa đầu tôi, .
“Lê Lê à, tìm Nam có chuyện gì thế?”
Tôi không gì, trực tiếp bước vào nhà, đóng cửa lại.
“Anh biết tửu lượng mình tệ thế nào mà còn uống?”
Tôi hơi tức giận.
Anh chọc chọc má tôi, khúc khích.
“Lê Lê giận rồi. Mặt phồng phồng, trông như con cá nóc nhỏ ấy. Dễ thương ghê.”
Tôi gạt tay ra.
“Đừng tưởng khen tôi là xong chuyện.
“Bác từng dặn tôi phải trông chừng , không để uống nhiều.”
“Anh uống thì sao nào?”
Anh lại chọc má tôi.
“Chẳng lẽ em muốn đánh hả?”
“Anh…”
Không hiểu nghĩ gì, tôi bỗng giơ tay lên.
Bốp!
Tôi vỗ mạnh vào mông một cái.
Tiếng rất vang.
Cảm giác… đàn hồi tốt ghê.
Nhận thức bản thân vừa gì, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Không biết còn tưởng tôi mới là người say rượu.
Phó Dĩ Nam hình như cũng tỉnh rượu một nửa, nuốt khan.
“Lê Lê…
“Em vừa sờ mông đấy à?”
“Tôi không có!”
Tôi xấu hổ hét lên phản bác.
“Em vừa mới sờ mà.”
Phó Dĩ Nam không chịu buông tha.
Thế là tôi liền tranh thủ lúc còn say, kiễng chân ghé sát vào .
“Được rồi, tôi sờ đấy.
“Không chỉ muốn sờ, tôi còn muốn hôn nữa.
“Được không?”
Nhìn vào đôi môi gợi cảm của , tôi thật sự không kiềm chế nổi nữa.
Phó Dĩ Nam tôi chằm chằm, yết hầu khẽ chuyển .
Cuối cùng, khàn giọng đáp:
“Được.”
Chỉ hai chữ, đầy ý vị.
Nghe thấy câu trả lời của , tôi lại tiến gần hơn, hơi thở cả hai quấn lấy nhau.
Rồi tôi dừng lại.
Thấy tôi không có tĩnh, Phó Dĩ Nam chủ áp sát.
Ngay khi môi sắp chạm nhau, tôi nghiêng đầu đi.
Nụ hôn của rơi xuống má tôi.
Cảm giác mềm mại, ấm áp.
Tôi thật sự muốn thử lại lần nữa.
Nhưng lý trí đã kịp ngăn cản tôi.
Phó Dĩ Nam xoay mặt tôi lại, trán chạm trán, giọng khẽ khàng.
“Lê Lê, sao em lại né?
“Em không thích sao? Hửm?”
Tôi không đáp.
Anh tiếp tục lải nhải.
“Lê Lê, sao em lại không trả lời ?
“Lê Lê, ngoan nào, để hôn thêm cái nữa.”
Vừa , vừa nâng mặt tôi lên, lần nữa tiến sát lại.
Mặt tôi đỏ bừng, tránh né, rồi bất ngờ phản công.
Tôi véo má , nhanh chóng hôn lên mặt một cái, rồi bỏ chạy.
“Được chưa?”
Tôi quay lưng về phía , cố bình ổn nhịp tim đang đập loạn xạ.
“Ừm, Lê Lê ngoan lắm.”
Nói xong câu đó, bất ngờ đổ ập xuống, ngã lên lưng tôi, tay vòng qua vai tôi, đầu không ngừng cọ vào cổ tôi.
“Lê Lê… của .”
Bất ngờ bị đè nặng, tôi suýt nữa không chống đỡ nổi.
Say rượu mà cũng giỏi thế này sao?
14
Tôi đỡ Phó Dĩ Nam vào phòng, cởi giày giúp , rồi đắp chăn.
Lúc này, điện thoại tôi nhận tin nhắn từ Lộ Kỳ.
“Chị ơi, xong chưa? Em nấu xong cơm rồi, về ăn đi.”
Tôi nhắn lại:
“Đang về đây.”
Nhìn Phó Dĩ Nam thêm một lát, tôi mới luyến tiếc rời đi.
Lộ Kỳ nấu bốn món một canh đơn giản.
Tôi khen cậu ấy, tay nghề có tiến bộ.
Nhưng trông cậu ta có vẻ không tập trung lắm.
Ăn xong, cậu ấy bỗng :
“Chị, em tìm phòng rồi, sắp có thể chuyển đi.”
“Sớm sao?” Tôi ngạc nhiên.
“Ừm.
“Mà chị này, em muốn một bí mật.”
“Bí mật gì?” Tôi ngẩng lên cậu ấy.
Lộ Kỳ do dự một hồi rồi :
“Thực ra, em không phải con ruột của mẹ.”
“Hả?”
Tôi kinh ngạc.
Nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, chờ cậu ấy tiếp.
Bạn thấy sao?