Nhưng sau một hồi, chỉ :
“Lê Lê, em còn nhỏ lắm.”
“Nhỏ cái đầu !”
Tôi tức không chịu nổi.
Lẽ nào chờ đến lúc tôi bảy tám mươi tuổi, vẫn tôi nhỏ sao?
Muốn vỡ hình tượng em nhỏ trong mắt , tôi nghĩ gì nấy, còn cố ý lớn giọng:
“Em muốn đương! Em muốn hôn môi! Em muốn nắm tay! Em muốn ôm ấp! Em còn muốn—”
Cùng trai nuôi chó.
Nhưng câu cuối cùng còn chưa kịp ra, miệng tôi đã bị Phó Dĩ Nam bịt lại.
“Được rồi, đừng nữa, biết rồi.”
Biết cái gì mà biết?
Tôi nhíu mày.
“Em thực sự thích cậu ta à?”
“Thích.”
Tôi nhỏ giọng đáp, trong lòng có chút chột dạ.
“Ừm.”
Anh chỉ đáp một tiếng, rồi quay người đi về phía Lộ Kỳ.
Không lộ tẩy chứ?
Tôi thầm nghĩ.
Thôi kệ, nếu bị phát hiện thì bị phát hiện.
Dù sao tôi cũng đang lừa mà.
8
Vào siêu thị, Phó Dĩ Nam khoác vai Lộ Kỳ, kéo cậu ấy đi dạo.
Lúc nãy trên đường, hai người cứ thì thầm gì đó, không biết đang gì.
Không bao lâu sau, trông họ đã như em chí cốt.
Không ai để ý đến tôi nữa.
Tôi mới là người dư thừa.
Từ lúc vào siêu thị, đến lúc ra khỏi siêu thị, rồi về đến nhà, tôi cứ đi sau hai người bọn họ, không chen vào nổi một câu.
Về đến nơi, Phó Dĩ Nam chỉ một câu “Ngủ ngon”, rồi không ngoảnh lại mà đi thẳng về nhà mình.
Tôi hơi hụt hẫng.
Trong lòng , rốt cuộc tôi là gì?
Lẽ nào thực sự chỉ coi tôi là em ?
Lộ Kỳ mở cửa, gọi tôi:
“Chị ơi, vào nhà đi.”
“Ừ.”
Dọn dẹp xong đồ đạc, Lộ Kỳ bật điều hòa, rót cho tôi một cốc nước.
“Chị ngồi nghỉ một chút, em đi rửa trái cây.”
“Khoan đã.”
Tôi gọi cậu ấy lại.
“Sao thế chị?”
“Vừa nãy, em với Phó Dĩ Nam chuyện gì thế? Kể chị nghe không?”
“Oh.”
Lộ Kỳ đưa tay hất mái tóc ướt mồ hôi, :
“Cũng không có gì đặc biệt. Anh ấy hỏi về gia đình em, rồi hỏi em có từng ai chưa.”
“Anh ấy hỏi mấy chuyện đó gì?”
Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó…
“Em cũng không biết nữa.”
Lộ Kỳ nhạt, rồi đi thẳng vào bếp.
9
Chẳng mấy chốc đã đến ngày khai giảng.
Lộ Kỳ – một sinh viên năm nhất, đến trường thủ tục nhập học.
Còn tôi ở nhà một mình, buồn chán vô cùng.
Lúc này, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra.
Hôm nay Phó Dĩ Nam không đi sao?
Tôi vội vàng bật dậy khỏi sofa, chạy ra cửa mở ra xem.
Vừa hay thấy đang chuẩn bị vào nhà.
Nghe thấy tiếng , cũng quay lại tôi.
Ánh mắt giao nhau.
Sau đó, liếc tôi một cái, nhíu mày.
“Lê Lê, sao em không mang dép?”
Tôi xuống chân mình theo ánh mắt , mấy ngón chân xấu hổ co lại.
“Quên… quên mất.”
“Chuyện này cũng quên ?”
Anh bất lực lắc đầu, đóng cửa nhà lại rồi đi về phía tôi.
Bất ngờ, bế tôi lên theo kiểu công chúa, bước vào nhà tôi rồi đặt xuống sofa.
Mà dép của tôi thì nằm ngay bên cạnh sofa.
“Anh Nam…” Tôi khẽ gọi.
“Hửm?” Anh nhẹ giọng đáp.
“Hôm nay không đi sao?”
“Việc tháng này xử lý gần xong rồi, sếp cho nghỉ một ngày.”
“Oh, ăn gì chưa?” Tôi hỏi tiếp.
“Chưa, còn em?”
“Em cũng chưa.”
Không gian rơi vào vài giây im lặng.
“Ra ngoài ăn nhé?”
“Ra ngoài ăn nhé?”
Hai chúng tôi cùng lên tiếng một lúc.
“Đi!” Lần này tôi tranh trả lời trước.
10
Đến nhà hàng, Phó Dĩ Nam gọi toàn món tôi thích.
Trong lúc chờ đồ ăn, chợt nhớ ra gì đó, liền hỏi:
“Đúng rồi, Lộ Kỳ đâu?”
“Cậu ấy đi nhập học rồi.”
Đúng lúc này, chị phục vụ mỉm tiến đến.
“Xin lỗi đã phiền hai . Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của ông chủ và bà chủ nhà hàng. Hiện tại, chúng tôi đang có ưu đãi giảm nửa giá cho các cặp đôi. Không biết hai có phải người không?”
Phó Dĩ Nam vừa định trả lời.
Biết chắc sẽ phủ nhận, tôi nhanh chóng cướp lời trước:
“Là như thế này chị ơi, em thích ấy, ấy chưa thích em. Hiện tại em vẫn đang theo đuổi.
“Nhưng em tin chắc rằng em sẽ cưa đổ ấy, rồi tụi em nhất định sẽ thành đôi!
“Nên chị ơi, có thể cho tụi em hưởng ưu đãi không ạ?”
Tôi còn cố ý rơm rớm hai giọt nước mắt.
Chị phục vụ nhanh trí đáp ngay:
“Được chứ! Lát nữa hai ăn xong, có thể đến quầy nhận quà nhỏ nhé!”
Chị ấy rời đi, Phó Dĩ Nam giơ ngón tay cái lên với tôi.
“Diễn giỏi thật, suýt nữa tin luôn rồi đấy.”
Trong lòng tôi bỗng trùng xuống, chỉ có thể khổ.
Đây đâu phải diễn kịch…
Chỉ là ngu ngốc đến mức không nhận ra cảm của em mà thôi.
Đồ ăn mang ra, tôi lại chẳng có tâm trạng ăn uống, uể oải gắp một miếng.
Hmm?
Món này ngon ghê!
Mắt tôi sáng rực, lập tức lấy lại hứng thú ăn uống.
Thấy tôi ăn vui vẻ, Phó Dĩ Nam khẽ .
“Biết ngay em sẽ thích mà.
“Lần trước đi ăn với đồng nghiệp, thấy mấy món này hợp khẩu vị em, nên nhất định phải dẫn em đến thử.
“Này, ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn.”
Tôi vừa nhai vừa ngẩng lên , phát hiện vẫn chưa đũa.
“Anh Nam, sao không ăn?”
Nghe , mới cầm đũa lên, gắp một miếng khoai tây xào ớt xanh bỏ vào miệng.
Rồi hỏi:
“Món ở đây ngon hơn hay món nấu ngon hơn?”
Tôi khựng lại, thầm nghĩ câu hỏi kinh điển của các bà mẹ, không ngờ cũng hỏi.
Tôi lập tức nịnh nọt:
“Anh nấu ngon hơn!”
“Vậy mấy ngày nữa nấu cho em ăn.”
“Được!!!”
Ăn thêm một lúc, lại hỏi:
“Lộ Kỳ có biết nấu ăn không?”
Nhớ đến cảnh cậu ta lần trước che mặt bằng nắp vung khi nấu ăn, khóe môi tôi giật nhẹ.
Để giữ lại chút thể diện cho cậu ấy, tôi bèn dối:
“Không biết nữa, chưa từng thấy cậu ấy nấu bao giờ.”
“Ồ.”
Tôi ngẩng đầu liếc một cái, phát hiện biểu cảm có chút… đắc ý?
11
Khi ăn gần no, tôi ôm bụng than thở.
Xong rồi, lại ăn quá nhiều.
Phó Dĩ Nam trêu:
“Lại có em bé rồi hả?”
Tôi thuận miệng đáp theo:
“Ừ, của đấy.”
Nói xong câu đó, tôi lập tức hối hận.
Miệng đi trước, não đuổi theo sau.
Phó Dĩ Nam ho nhẹ một tiếng, cố gắng đổi chủ đề.
“Khi nào em nhập học?”
“Ngày mai.”
“Muốn đưa đi không?”
“Hả?”
Tôi im lặng mấy giây.
“Trường em gần nhà mà?”
Nghe , lại ho khan.
Lúc này, trong tầm mắt tôi xuất hiện một xinh đẹp.
Cô ấy đứng trong góc khuất của Phó Dĩ Nam, ánh mắt cứ dán chặt vào lưng , như đang xác nhận điều gì đó.
Xác nhận xong, ấy bất ngờ reo lên đầy vui sướng.
“Anh Nam! Đúng là rồi!”
Cô đã đi đến trước mặt Phó Dĩ Nam.
Anh ngước lên , lịch sự gật đầu.
“Cô Tần.”
“Gọi gì mà xa lạ ?”
Cô ấy tươi , tràn đầy sức sống.
“Đồng nghiệp cả mà, cứ gọi em là Thản Thản là rồi.”
Cô ấy quay sang để ý đến tôi.
“Vị này là?”
Tôi có chút mong đợi.
Muốn biết Phó Dĩ Nam sẽ giới thiệu tôi thế nào.
Anh cúi mắt xuống, như đang suy nghĩ.
Cuối cùng, :
“Em tôi, hai đứa lớn lên cùng nhau.”
Nghe xong câu đó, tim tôi như bị bóp nghẹt.
Phải rồi, trong mắt , tôi chỉ là em .
Bạn thấy sao?