4
Tay không ngừng sờ soạng khắp người nó.
Kiều Hoan khanh khách.
“Anh~ ghét quá à, đừng có gấp như mà~”
“Anh chịu không nổi nữa rồi, em không biết nhớ em nhiều thế nào đâu…”
“Ngày mai em nghỉ đó, dẫn em đi mua sắm nha, em thích một cái váy, giá tới năm trăm tệ lận đó.”
“Được , tối nay cho em thứ khác trước chịu không?”
“Anh hư quá đi!”
Tiếng cửa mở khiến cả hai giật mình.
Kiều Hoan bực bội ngẩng đầu lên.
“Không thấy đóng cửa rồi à? Muốn ăn thì đi chỗ khác, phiền chết đi !”
Ba tôi tức đến mức toàn thân run rẩy.
Lao tới đạp một phát khiến lão già ngã lăn.
“Kiều Hoan! Con lại bộ dạng mình đi!”
“Chỉ vì một cái váy năm trăm tệ mà, mà con lại…”
Ba tôi đối mặt với con út mười năm không gặp, vẫn không nỡ nặng lời.
Kiều Hoan ngẩn người, trong ánh đèn vàng yếu ớt, bắt đầu kỹ chúng tôi từng người một.
Đôi mắt Kiều Hoan càng mở càng to, cuối cùng mơ hồ phủ lên một tầng sương.
Vốn định nổi giận, khi thấy chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay ba tôi, nó lại ngậm miệng.
Đứng tại chỗ vừa khóc vừa lau nước mắt.
“Cháu… cháu thấy hai người giống ba mẹ của cháu quá…”
Mẹ tôi giậm chân một cái, kéo nó vào lòng ôm chặt.
“Con ngốc! Bọn ta chính là người thân của con đây, hu hu hu, mười năm rồi, mười năm rồi đó! Con khổ quá rồi…”
Lão già bị ngắt hứng, tức tối kéo tay Kiều Hoan lại.
“Này, mấy người này là ai? Em mau rõ cho !”
Kiều Hoan hất mạnh tay lão ra, gào lên tức giận:
“Anh gì ! Đụng chạm tôi nữa là tôi báo cảnh sát đó! Bao nhiêu năm qua ép buộc tôi còn chưa đủ sao?!”
“Trước đây tôi không có chỗ dựa, bây giờ ba mẹ tôi đã đến rồi, thử vào tôi nữa xem!”
Tôi chống cằm, đứng trong bóng tối.
Kiều Hoan quả thật thông minh, vài câu đã xoay chuyển ấn tượng của ba mẹ về nó.
Cộng thêm cảm giác tội lỗi suốt mười năm qua họ chỉ càng thêm đau lòng.
Nó vượt qua mẹ tôi, về phía tôi.
“Là chị sao? Chị ơi!”
Nó chạy đến ôm lấy tôi.
“Chị mặc váy đắt lắm nhỉ? Hu hu hu, em chưa từng mặc chiếc nào đẹp như thế…”
“Chị giờ xinh quá đi mất, là biết thương nuôi lớn…”
“Không giống em… chẳng ai thương em cả… ba mẹ ơi, con nhớ ba mẹ lắm…”
Tôi nó, môi cong lên như không .
Thú vị thật.
Kiều Hoan muốn chơi trò “chị thật – chị giả” sao?
Ba tôi gọi người đến đón chúng tôi.
Cả nhà lên đường về nhà ngay trong đêm.
Kiều Hoan vừa vào đến biệt thự, quanh mà suýt rớt cả cằm.
Hết sờ cái này lại ngó cái kia.
Mẹ tôi kéo nó đi xem phòng của nó, ngay cạnh phòng tôi.
Bên trong chất đầy quà tặng đủ loại.
“Hoan Nhi à, ngày mai mẹ đưa con đi mua quần áo nhé?”
“Lúc đó mẹ đặt may cho con thêm vài chiếc váy nữa.”
Kiều Hoan đi vòng quanh phòng mình một lượt.
Sau đó lại bước sang phòng tôi.
Mắt đỏ hoe.
“Mẹ ơi, con có thể ở căn phòng này không ạ?”
“Phòng này lớn quá, đẹp quá… con chưa từng thấy căn phòng nào đẹp thế này…”
Dĩ nhiên rồi, phòng tôi là lớn nhất, đẹp nhất cả biệt thự.
Ban công riêng còn rộng như một vườn hoa nhỏ.
Mẹ tôi hơi khó xử.
“Đây là phòng của chị con…”
Tôi tươi, kéo lấy tay Kiều Hoan.
“Mẹ, để em ấy ở chung với con cũng mà, mười năm không gặp, con còn bao nhiêu chuyện muốn kể với em ấy nữa~”
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm.
Xoa đầu tôi.
“Hạ Hạ ngoan quá, hai chị em phải thương nhau, bồi dưỡng cảm cho thật tốt nhé.”
Kiều Hoan há miệng, định gì đó.
Tôi không cho nó cơ hội, kéo thẳng vào phòng.
Tôi dẫn nó vào phòng thay đồ, bĩu môi ra hiệu.
“Em này, chỗ này toàn đồ chị đặt may riêng đó, em xem có cái nào thích không.”
Kiều Hoan vừa định giơ tay ra chạm.
Tôi nắm lấy tay nó, tặc lưỡi :
“Tay em toàn chai sạn, thô ráp quá, đừng hỏng đồ chị nhé.”
Tôi quan sát nó từ trên xuống dưới, chu môi lại.
“Em à, hơi béo đấy. Mấy bộ đồ này mỏng manh lắm, coi chừng mặc vào là rách luôn á~”
Tôi nghịch tóc nó.
“Tóc cũng khô xơ quá chừng… em sống thế nào mười năm qua hả?”
Tôi khoe mái tóc chăm sóc kỹ lưỡng của mình.
Ngay cả ngọn tóc cũng đen bóng, mượt mà.
Tôi lại kéo nó vào phòng.
Chỉ từng món từng món để khoe khoang.
Toàn là những thứ nó chưa từng thấy, thậm chí chưa từng nghe đến.
Tôi muốn cho nó biết, những năm qua tôi đã sống như công chúa thế nào.
Mặt Kiều Hoan tức đến đỏ bừng.
“Kiều Hạ! Chị có ý gì! Những thứ này vốn dĩ nên là của em!”
“Nếu không phải vì các người em thất lạc, em có đến mức sống khổ thế này không?!”
Tôi ngả người trên ghế sofa, không đáp, chỉ , lắc nhẹ ly nước trái cây trong tay.
“Em biết không, nước trái cây này là hàng đặc chế đấy.”
Bạn thấy sao?