Kế Hoạch Rời Xa [...] – Chương 6

Anh ta , “Còn bảy ngày nữa em sẽ lấy rồi. Ngày mai đưa em đi thử váy cưới nhé?”

“Anh chọn là rồi, biết số đo của em.”

Thẩm Châu im lặng một lát.

Tôi loáng thoáng nghe bên kia đầu dây giọng con nũng nịu, “A Châu, em đi thử váy cưới với nha. Anh không muốn thấy em mặc váy cưới sao?”

Thật lâu sau.

Giọng Thẩm Châu khàn khàn, “Được.”

Chỉ không biết ta đang đáp lời tôi hay bên cạnh.

Ngủ một giấc dậy. Tôi lại gạch bỏ một ngày trên lịch.

Còn 6 ngày.

Hôm nay tôi đến một buổi hòa nhạc.

Thay quần áo, rửa mặt, trang điểm. Thân thể hơi khó chịu, cả người đau đớn còn có thể chịu đựng .

Người phụ nữ trong gương mặc chiếc váy ngắn mà Thẩm Châu ghét nhất, tay chân mảnh khảnh, mỉm bình thản, cuối cùng đã có thể giải hòa với những vết sẹo lớn lớn bé bé khó coi trên người mình.

Dưới xương quai xanh bên phải là một đóa hoa Lăng tiêu nở rộ.

Buổi hòa nhạc đông đúc. Tôi hòa theo đám đông ngân nga.

Có lẽ quá mức nhập tâm nên kết thúc một bài hát mới nhận ra thân thể đau đớn.

Tôi ấn mạnh ghế ngồi chống chọi.

Bỗng nhiên trước mặt có một hộp sữa đưa tới.

Dạ dày đau như dao cắt, tôi ngẩng lên, thấy một gương mặt trẻ trung xa lạ. Người thanh niên mặc chiếc áo khoác trắng, mỉm , “Đau dạ dày sao? Sữa ấm, dùng đi.”

Tôi nhận lấy, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay xua đi phần nào cái lạnh.

“Cảm ơn.”

Khoảng nghỉ giữa hai bài hát, người thanh niên kia lắc đầu, “Không có gì, tôi thích giúp người khác, nếu ấy biết tôi đưa sữa cho thì sẽ rất vui.”

Tôi chỗ trống bên cạnh ấy.

“Cô ấy có việc bận nên không thể đến xem sao?”

Người thanh niên , đáy mắt lại như có tuyết rơi.

“Cô ấy mất rồi. Tôi đến xem thay ấy.”

Sữa vừa uống như nghẹn ở cổ.

“Xin lỗi.”

“Không sao.”

Tiếng nhạc lại vang lên, mọi người cùng háo hức về sân khấu.

Đến mục rút thăm trúng thưởng, trên màn hình hiện lên những gương mặt khán giả. Màn hình tạm dừng.

Tôi thấy hình ảnh của mình trên đó. Máy quay dường như nhầm lẫn tôi và người thanh niên bên cạnh là một đôi, xung quanh hò reo bảo chúng tôi hôn nhau.

Người thanh niên nhanh chóng lấy bức ảnh trong ngực ra, giơ lên camera. Đó là của ấy.

Micro nhét vào tay tôi, tôi không biết nên gì. Cuối cùng, tôi lên người ca sĩ mình thích trên sân khấu, nhẹ nhàng: “Hy vọng ngày càng có nhiều người thấy , thích . Hy vọng ngày càng tốt hơn. Tôi cũng không biết gì nữa, chúc mọi người… sống lâu trăm tuổi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...