Kế Hoạch Quấy Rối [...] – Chương 3

Tôi ngước mắt ta.

Gương mặt này… càng càng đẹp trai.

Tôi chưa bao giờ có cảm giác như .

Chỉ cần ta thôi, tim tôi đã đập loạn xạ.

Nhưng tại sao người này lại là đối tượng liên hôn mà tôi vừa mới hủy hôn?!

Tôi tò mò hỏi: “Sao nhận ra tôi ?”

“Gia đình đã cho tôi xem ảnh của em.”

“……”

Không công bằng chút nào!

Nhà tôi còn chẳng cho tôi xem ảnh ta!

Nếu biết trước ta đẹp trai thế này…

Nếu biết trước!

Tôi nghiến răng tức tối, lại cảm thấy tủi thân: “Anh đẹp trai như , sao không gửi ảnh cho tôi?”

Cao hơn mét tám, cơ bụng chắc chắn có, tay cũng đẹp, lông mi còn dài…

Lẽ ra ta nên khoe ra chứ!

Thường ngày tôi chỉ cần thêm WeChat một tên con trai, chưa đến ba ngày là hắn đã gửi hết ảnh khoe mẽ rồi!

Anh ta nhướn mày: “Gửi rồi thì sao? Kết cục của chúng ta có thay đổi không?”

“……”

Không đến chuyện kết cục thay đổi hay không…

Ít nhất tôi cũng sẽ giữ hình tượng trước mặt ta, chứ không đến mức phát rắm sữa rồi cắn mông như !

Tôi nghiến răng: “Anh phải quên hết cuộc trò chuyện trước kia của chúng ta!”

Anh ta tỏ vẻ khó hiểu: “Ý em là đoạn em sẽ cắn mông tôi sao?”

“……”

Tôi gầm lên: “Tất cả! Tất cả đều phải quên!”

Anh ta bật : “Được.”

Chương trình đặc biệt lúc mười giờ đã kết thúc trong lúc tôi và Lương Kinh Mặc gặp nhau đầy bối rối.

Bùi Kỳ cứ tưởng tôi đang tán trai, từ xa còn gửi tôi một ánh mắt đầy trêu chọc, sau đó khoác tay một chàng đẹp trai mới quen, vui vẻ rời đi.

Lương Kinh Mặc chợt : “Bạn em đi rồi?”

“Ừm…”

“Vậy em có muốn ngồi với bọn tôi không?”

“Hả?” Tôi kinh ngạc ngước mắt ta.

Anh ta nhẹ nhàng gật đầu về phía tầng hai.

Tôi theo bản năng lên.

Ở khu vực ghế lô tầng hai, có ba cái đầu đồng loạt thò ra từ lan can.

Mặc dù bọn họ ăn mặc khá chững chạc, trên mặt lại lộ rõ vẻ hóng chuyện, ánh mắt tôi và Lương Kinh Mặc đầy tò mò và trêu ghẹo.

Thấy tôi lên, họ còn vui vẻ vẫy tay chào.

“……”

Lương Kinh Mặc : “Bạn tôi đấy.”

Anh ta lại mời: “Lên đó ngồi một lát nhé?”

Tôi do dự: “…Không ổn lắm đâu?”

“Không có gì là không ổn cả. Bọn họ đều biết em, cũng rất tò mò về em.”

Tôi ngơ ngác: “Tò mò cái gì?”

“Tò mò tại sao em lại từ chối tôi, dù còn chưa gặp mặt lần nào.”

“……”

8

Có thể là để giải thích rằng tôi không phải là người đã đá Lương Kinh Mặc, hoặc có thể là để có thêm chút ràng buộc với ta…

Tóm lại, tôi đã lên tầng hai.

Bạn của ta nhiệt kéo ghế cho tôi.

Một chiếc bàn tròn nhỏ.

Tôi và Lương Kinh Mặc ngồi một phía, ba người họ chiếm phía đối diện.

Lúc này tôi mới nhận ra khung cảnh này không ổn lắm.

Giống hệt như trai dẫn mới quen đến gặp hội em… Nhưng giữa tôi và Lương Kinh Mặc thì chẳng có quan hệ gì cả.

Lương Kinh Mặc nhẹ ho một tiếng: “Mọi người thế này sẽ dọa ấy sợ đấy.”

Ba người lập tức thu ánh mắt lại, cùng nhau ngẩng đầu trời.

Tôi vội vàng xua tay: “Không đâu, không đâu… Tôi không sợ.”

Tôi đâu có yếu đuối thế chứ…

Nhờ mà bầu không khí cũng bớt ngại ngùng hơn.

Bạn của ta chuyện rất tự nhiên, thi thoảng lại kéo chủ đề về phía tôi.

“Trước đây bọn tôi nghe Lương ca sắp liên hôn, còn định lén đến trường của để xem mặt, kết quả là ta không cho.”

“Che giấu kỹ quá, cuối cùng cũng để vuột mất vợ tương lai rồi nhỉ?”

“Chỉ có thể là do ‘ế chặt’ quá, không biết đương là gì!”

Tôi sững sờ trước lượng thông tin trong lời họ .

Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là… Lương Kinh Mặc từng nhắc đến tôi với ta.

Thế ta còn những gì khác nữa không?

Ví dụ như chuyện tôi lầy lội và lưu manh thế nào chẳng hạn.

“Ban đầu bọn tôi cũng không hiểu, hôm nay gặp rồi mới hiểu, quả thật nên giấu kỹ.”

“Chị dâu… Thật sự quá xinh đẹp. Tôi vừa để ý thấy có rất nhiều người xin ấy liên lạc đấy.”

“Bảo sao Lương ca không ngồi yên nổi, phải xuống dưới kia ngay.”

Tôi giật mình về phía Lương Kinh Mặc.

Anh ta sờ mũi, giải thích: “Ngồi lâu quá, tê chân, nên xuống dưới đi dạo.”

Bạn của ta rõ ràng không tin câu trả lời này, tôi thì lại tin.

Cuộc trò chuyện tiếp tục xoay quanh tôi và Lương Kinh Mặc.

Không biết có phải tôi nghĩ nhiều hay không, tôi có cảm giác ta đang cố gán ghép tôi và ta.

Cả ẩn ý lẫn lời rõ ràng đều ngầm cho thấy ta rất để ý đến tôi.

Nhưng sao có thể chứ?

Tính ra, tôi chỉ mới quen ta có một tháng thôi mà.

Thời gian trôi qua rất nhanh trong những cuộc trò chuyện.

Kim đồng hồ chỉ đến 11 giờ đêm, Lương Kinh Mặc đề nghị đưa tôi về trường.

Tôi mím môi: “Trường có giờ giới nghiêm, tôi vốn định về nhà ngủ tối nay.”

“Vậy tôi đưa em về nhà.” Anh ta mỉm . “Cũng tiện đường.”

Giữa tiếng trêu chọc của ta, tôi lên xe của Lương Kinh Mặc.

Trong xe rất yên tĩnh.

So với sự náo nhiệt của quán bar, không gian trong xe tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tĩnh đến mức tôi nghe rõ cả tiếng tim mình đập thình thịch.

Sợ bị Lương Kinh Mặc phát hiện mình đang căng thẳng, tôi tìm chuyện để :

“Bị tôi bắt quả tang rồi nhé? Còn quán bar ồn ào, vừa về nước đã đi bar ngay.”

“Hiểu lầm rồi.”

Anh ta bất đắc dĩ: “Mấy người đó đón tôi từ sân bay xong, còn chưa kịp cho tôi về cất hành lý đã kéo thẳng đến đó luôn.”

Anh ta cúi đầu, ý bảo tôi vào điện thoại của ta: “Không tin thì em có thể gọi điện hỏi thử.”

Tôi nào dám!

Dù gì hành này cũng giống y hệt một đang tra khảo người .

Tôi chớp chớp mắt, chợt nghe ta :

“Nhưng tôi thật sự không ngờ lại gặp em tối nay.”

Anh ta liếc tôi một cái:

“Là đang ăn mừng vì cuối cùng cũng thoát khỏi hôn ước với tôi à?”

“……”

Ban đầu đúng là đang ăn mừng.

Nhưng bây giờ tôi không muốn ăn mừng nữa rồi.

Nhìn gương mặt đẹp trai đến không tưởng của ta, trong lòng tôi lại có chút chua xót.

“Cũng xem như đi.” Tôi cúi đầu vân vê ngón tay.

“Haha,” ta khẽ, “Không vợ chồng, vẫn có thể bè mà.”

Phía trước đèn đỏ, ta dừng xe.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, đôi mắt đen láy của ta dõi theo tôi:

“Vậy nếu là bè, sau này đừng phản cảm với tôi như nữa, không?”

“……”

Tôi thầm kêu trời trong lòng.

Nhưng bây giờ tôi đâu còn muốn , tôi muốn vợ cơ mà!

9

Thế nào là “tự tự chịu”? Hôm nay tôi đã hoàn toàn thấu hiểu.

Việc đầu tiên tôi khi về đến nhà không phải là ngã xuống sofa, mà là gọi điện cho ba tôi đang ở tận phương xa:

“Ba, ba xem, nhà mình còn có khả năng liên hôn với nhà họ Lương không?”

“Đương nhiên là có!”

Giọng ông đầy tự tin:

“Kinh Mặc có ấn tượng rất tốt về con. Đợi đến khi nó muốn kết hôn, con nhất định sẽ là lựa chọn hàng đầu—”

Tôi vội cắt ngang bài diễn văn hùng hồn của ba:

“Ý con là trong thời gian ngắn sắp tới.”

Đầu dây bên kia lặng thinh trong mấy giây.

Rồi đột nhiên ông bật :

“Sao thế? Không nỡ bỏ nữa à? Hồi trước ai là người sống chết phản đối cuộc hôn nhân này, còn mắng ba là cổ hủ lạc hậu ấy nhỉ?”

Tôi yếu ớt đáp: “Là con.”

Ba tôi như đã đoán trước :

“Kinh Mặc là một đứa trẻ rất tốt, ba đã sớm ra rồi. Nhưng mà—”

Giọng ông đột nhiên trầm xuống:

“Tình cảm không thể cưỡng ép . Ở Hải Thành còn rất nhiều thanh niên ưu tú. Nếu con muốn, ba lập tức giúp con tìm một người khác.”

Tôi tuyệt đối không muốn!

Lập tức cúp máy, sợ ba tôi lại có ý tưởng gì quái đản.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi nằm trên giường, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Lương Kinh Mặc.

Cảm giác rung của thiếu nữ đến muộn lại mãnh liệt vô cùng.

Sống hai mươi năm trên đời, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác này.

Rõ ràng chỉ mới gặp ta một lần, rõ ràng chỉ mới chuyện với ta có mấy giờ đồng hồ, mà trong đầu tôi liên tục phát lại từng khoảnh khắc giữa chúng tôi.

Thậm chí biểu cảm nhỏ trên mặt ta khi chuyện, tôi cũng có thể nhớ lại một cách rõ ràng.

Tôi trần nhà, lặng lẽ thở dài.

Nhấm nháp xong ký ức, tôi lại mở điện thoại, lục lại lịch sử trò chuyện, tìm lại quá khứ giữa tôi và ta.

Ban đầu, ta rất lịch sự xa cách.

Còn tôi thì như một con điên, ra sức thử thách giới hạn tâm lý của ta.

Tôi thực sự không muốn thừa nhận rằng mình đã từng nhắn tin kiểu “xem chim” cho ta… bằng chứng rành rành ngay trước mắt.

Tôi đúng là một con lưu manh.

Một con lưu manh cực kỳ tuyệt vọng và lầy lội.

Tôi rên rỉ ai oán, ôm điện thoại lăn lộn trên giường, chẳng may tay chạm vào màn hình.

Dòng chữ chói mắt xuất hiện:

【Tịch Tinh Nhiên vỗ nhẹ vào “Bé Ngốc”.】

Tôi bật dậy!

Ngay giây tiếp theo, Lương Kinh Mặc nhắn tin đến:

【Ừm?】

Tôi mím môi, giả ngu dùng sự lầy lội để che giấu xấu hổ:

【Ngủ ngon nhé, tôi ơi. (Cắn hoa hồng xuất hiện) (Chống tay lên tường) (Cười tà mị) (Bị gai đâm vào môi) (Vội vã rời khỏi hiện trường)】

Lương Kinh Mặc: 【Lần sau đừng cắn hoa hồng nữa, lúc nào cũng bị gai đâm vào môi.】

???

Anh ta thật sự nghiêm túc trả lời cái này à?!

Bỗng nhiên thấy ta đáng quá, tôi bèn hỏi:

【Vậy tôi nên cắn gì?】

Lương Kinh Mặc: 【Em xuất hiện là đủ rồi.】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...