4
Phản ứng của Lương Kinh Mặc khiến tôi suy nghĩ mãi không thông.
Theo lẽ thường, khi một người phát hiện đối tượng liên hôn của mình có lối sống phóng túng, dù không lập tức hủy bỏ hôn ước thì ít nhất cũng phải có chút suy nghĩ chứ?
Nhưng Lương Kinh Mặc lại hoàn toàn không hề lung lay.
Tôi thật sự không thể chịu nổi sự điềm tĩnh này của ta, liền rón rén thăm dò:
【Anh thu dọn hành lý xong chưa?】
Lương Kinh Mặc: 【Ừ.】
Tôi chớp chớp mắt, tiếp tục :
【Hôm nay chơi mệt quá.】
Lương Kinh Mặc: 【Vậy thì ngủ sớm đi.】
Tôi chớp mắt lần nữa, vẫn không thể hiểu nổi, sao ta có thể bình thản như thế?
Chẳng lẽ ta cũng là một kẻ ăn chơi?
Tôi hỏi: 【Anh có hay ra ngoài chơi không?】
Lương Kinh Mặc: 【Không. Quán bar đối với tôi quá ồn ào, tôi thích ngủ hơn.】
Điều này rất phù hợp với ấn tượng ban đầu của tôi về ta.
Nhưng cũng chính vì mà tôi càng thấy khó hiểu.
Nếu ngay cả tiếng ồn của quán bar ta còn không chịu nổi, sao lại có thể chịu đựng một đối tượng liên hôn ồn ào như tôi?
Tin nhắn tiếp theo của ta lập tức đánh bay mọi nghi ngờ của tôi.
Anh ta hỏi: 【Em không muốn liên hôn với tôi à?】
Tôi giật nảy người, tóc gáy dựng đứng!
Sợ ba tôi biết chuyện, tôi lập tức gõ chữ:
【Tôi không có! Tôi không phải! Anh đừng linh tinh!】
Lương Kinh Mặc trực tiếp gọi điện, giọng ẩn chứa ý :
“Có thể thật với tôi.”
“Tôi sẽ không mách lẻo đâu.”
Có lẽ giọng của ta quá mức dịu dàng, khiến tôi trong khoảnh khắc bỗng cảm thấy thật với ta cũng không sao cả.
Tôi đang định mở miệng, thì đầu óc lập tức cảnh giác trở lại.
Đây là Lương Kinh Mặc đấy!
Sao ta có thể là một con thỏ trắng yếu đuối dễ bắt nạt chứ?!
Nhưng Lương Kinh Mặc dường như đã nắm chắc suy nghĩ của tôi, ta đi thẳng vào vấn đề:
“Là em không muốn liên hôn, hay là không muốn liên hôn với tôi?”
Tôi căng thẳng đến mức phải nuốt nước bọt.
Lương Kinh Mặc lại :
“Không muốn trả lời cũng không sao. Tôi vốn nghĩ rằng nếu em không muốn, thì có thể hủy bỏ hôn ước.”
Tôi vội vàng gọi ta lại: “Cái đó cái đó…”
Anh ta nhẹ: “Sao thế?”
Tôi do dự một chút, rồi hỏi: “Sao lại phát hiện ra ?”
“Video ở quán bar mà em gửi cho tôi, có một giây vô quay trúng đồng hồ trên tường, thời gian hiển thị là mấy ngày trước.” Anh ta , “Em không nhận ra à?”
“……”
Thật sự không nhận ra.
Tôi hít một hơi lạnh: “Chỉ vì thế thôi sao?”
“Không hẳn.” Anh ta chậm rãi , “Khi nhắn tin với tôi, em luôn rất chống đối. Em chẳng có chút tò mò nào về tôi cả, chỉ luôn tập trung thể hiện… sức hút đặc biệt của mình.”
“……”
Tôi thực sự cảm kích vì ta đã dùng từ “sức hút đặc biệt” để diễn tả sự lầy lội của tôi.
Giờ này thì giấu giếm cũng vô ích, tôi thẳng thắn :
“Đúng là tôi không muốn. Nhưng chắc cũng không muốn chứ gì? Đời nào có chuyện vừa tốt nghiệp đại học đã bị ép liên hôn? Đây vẫn là thế kỷ 21 đúng không? Tôi còn chưa đương gì cả.”
Lương Kinh Mặc khẽ: “Thực ra tôi cũng không phản đối.”
Tôi lập tức nín thở.
Lại nghe ta : “Nhưng nếu em không muốn, thì hủy thôi.”
Tôi trợn tròn mắt, không thể tin .
“Thật không?” Tôi liên tục hỏi lại, “Thật thật thật có thể hủy sao?”
“Có thể.”
Anh ta hứa hẹn: “Tôi sẽ đi với người lớn. Tôi sẽ gánh hết mọi trách nhiệm, em không cần lo lắng.”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy người đàn ông này ngầu chết đi !
Cách ta xử lý mọi việc đúng là phong thái của người kế nghiệp nhà họ Lương!
Tôi hào hứng : “Vậy cứ quyết định đi!”
5
Lương Kinh Mặc không chỉ quyết đoán mà còn hành cực kỳ nhanh gọn.
Ngày hôm sau, tôi đã nhận điện thoại từ ba tôi.
Ông : “Hôn ước đã hủy, dạo này con không cần tiếp với Kinh Mặc nữa.”
Nghe giọng ông có vẻ không giận.
Tôi giả vờ không biết gì, hỏi: “Chuyện gì thế ạ?”
“Là bên Kinh Mặc đề nghị.” Ba tôi , “Nó bảo muốn tập trung quen với công việc của công ty, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Trong lòng tôi âm thầm thán phục Lương Kinh Mặc đúng là có nghĩa khí!
Ngoài miệng lại giả vờ tiếc nuối: “Vậy à… Thôi rồi.”
Ba tôi lại an ủi: “Nhưng Tinh Nhiên, con cũng đừng nản lòng, vẫn còn cơ hội mà.”
“Hả?”
Ba tôi đầy chắc chắn: “Nghe Kinh Mặc có ấn tượng rất tốt về con. Sau này khi nó muốn kết hôn, con nhất định là lựa chọn số một.”
“……”
Đừng có chứ!
Tôi vội vàng cúp máy, sợ ba tôi lại nảy ra ý tưởng để tôi tiếp với ta thêm lần nữa.
Mọi phiền phức đều giải quyết.
Tôi nằm trên giường ký túc xá, ung dung lướt điện thoại.
Danh sách liên hệ đặt ghim trên cùng vẫn là Lương Kinh Mặc.
Nghĩ đến việc sau này không cần chuyện với ta nữa, tôi lập tức bỏ ghim.
Ngay giây tiếp theo, tin nhắn của thân nhảy ra.
Bùi Kỳ: 【Tối nay đi chơi không?】
Tâm trạng đang bay bổng của tôi không có chỗ phát tiết, liền trả lời ngay:
【Ở đâu?】
Bùi Kỳ: 【Quán bar lần trước! Nghe gần đây có một lứa tân binh mới đến, cực kỳ dẻo dai luôn!】
Không gì thích hợp hơn một buổi ngắm trai nhảy để ăn mừng!
Tôi lập tức đồng ý: 【OK! Cậu qua đón tôi nhé!】
6
Khi chúng tôi đến quán bar, nơi này đã đông nghịt người.
Dùng từ “quần ma loạn vũ” (như bầy quỷ nhảy múa) để mô tả lúc này cũng không quá.
Bùi Kỳ dẫn tôi đến khu ghế lô đã đặt trước, giải thích: “Mười giờ sẽ có chương trình đặc biệt, xem xong rồi mình lên tầng hai.”
Tôi gật đầu, để ấy toàn quyền sắp xếp.
m nhạc dồn dập vang lên bên tai.
Bùi Kỳ không chịu ngồi yên, vừa bước vào đã nhảy vào sàn nhảy, còn liên tục liếc mắt đưa với tôi.
Tôi , bóc một hạt hạnh nhân.
Nhưng hạt chưa kịp cầm chắc đã rơi xuống…
Rơi đúng vào một đôi giày thể thao trắng.
Tôi ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt trẻ trung.
Chàng trai ấy gãi đầu: “Chị xinh đẹp, có thể cho em xin WeChat không?”
Tôi lắc đầu.
Cậu ta chu môi, giọng nũng nịu: “Đi mà, cho em xin một cái đi.”
Tôi vẫn lắc đầu.
Thế là cậu ta tiếc nuối rời đi.
Tôi tiếp tục bóc hạt hạnh nhân, người đến bắt chuyện lại xuất hiện.
Khiến tôi ngạc nhiên là, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà Bùi Kỳ đi nhảy, tôi đã từ chối tổng cộng bảy người.
Đến khi ấy thở hổn hển quay về, tôi ấy với vẻ khó tin:
“Đây là tốc độ quen của quán bar à?”
Cô ấy uống cạn ly rượu, với tôi: “Bao nhiêu người thế, có ai cậu thích không?”
Tôi lắc đầu, vẫn còn kinh ngạc.
Cô ấy nhéo má tôi: “Dù sao hôn ước cũng đã hủy, cậu không muốn đương một lần cho bùng cháy sao?”
Cô ấy quét mắt một vòng quanh quán bar:
“Thấy ai vừa mắt thì cứ tiến tới! Không dám thì để tôi đi xin WeChat giúp cậu!”
Bị sự khí thế mạnh mẽ của ấy ảnh hưởng, tôi đột nhiên cũng mạnh dạn hơn.
Nếu không đương sớm, tôi lại bị ba ép liên hôn mất!
Nghĩ , tôi càng tích cực tìm kiếm đối tượng trong quán bar.
Mười giờ, chương trình đặc biệt bắt đầu.
Không khí trong quán lập tức bùng nổ.
Tiếng hoan hô và hét chói tai vang dội.
Mọi ánh mắt đều dồn về sân khấu, tôi lại vô thức về phía cầu thang ở góc phòng.
Có một người đang bước xuống từ cầu thang.
Anh ta mặc một chiếc quần tây xám đậm, chất vải cao cấp, dù dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar cũng ánh lên nét sang trọng.
Phản ứng đầu tiên của tôi là… Chân người này dài thật!
Ánh mắt tôi không kìm mà lên.
Áo sơ mi sọc xanh lam của ta bung hai cúc đầu, lộ ra xương quai xanh tinh tế, phần hõm cổ trắng nõn, tạo nên khí chất vừa nho nhã vừa cao quý.
Tôi theo bản năng nghĩ người này có dáng dấp thư sinh.
Nhưng khi ta bước đi, cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo và quần khiến tôi lờ mờ nhận ra… Không hề yếu đuối chút nào.
Tôi rốt cuộc cũng đến khuôn mặt ta.
Trong mấy giây, tôi quên cả chớp mắt.
Cảm giác này…
Nếu đời này tôi nhất định phải kết hôn, thì tôi hy vọng đối tượng là ta!
Bùi Kỳ đang chìm đắm trong chương trình mười giờ, còn tôi thì hoàn toàn chìm đắm trong sức hấp dẫn của người đàn ông trước mặt.
Anh ta vượt qua đám đông.
Nhẹ cau mày, vẻ ngoài lạnh lùng và cao ngạo, như thể đang tách biệt với thế giới hỗn loạn này.
Tôi nghĩ, mình phải nắm lấy cơ hội.
Khi ta sắp đi ngang qua tôi, tôi chặn ta lại.
Lần đầu tiên trong đời tôi chủ bắt chuyện, có chút bối rối, vào gương mặt ta, tôi lại có thêm can đảm.
Tôi giơ điện thoại lên, cố tỏ ra thành thạo, bắt chước mấy người vừa rồi:
“Anh trai, có thể cho em xin WeChat không?”
Anh ta cúi đầu tôi.
Ánh mắt rơi trên khuôn mặt tôi.
Một lúc lâu sau, ta nhẹ nhàng bật :
“Em có WeChat của tôi rồi mà.”
Tôi chớp mắt đầy mơ hồ.
Nghe thấy ta :
“Chúng ta mới chuyện tối qua, em quên rồi sao? Tôi là Lương Kinh Mặc.”
“……”
Má nó!
7
Tôi không thể diễn tả nổi cảm lúc này của mình.
Vừa hôm qua còn từ chối đối tượng liên hôn của mình…
Hôm nay lại chết mê chết mệt vì ta…
Ông trời ơi, tại sao ông lại trêu con như ?
Trong cơn tuyệt vọng tột độ, tôi vội phủ nhận thực tại: “Anh đúng không?”
Anh ta nhướn mày, không đáp lại.
Chỉ lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhấn vào danh bạ, gửi tin nhắn cho tôi.
Một giây, hai giây…
Tin nhắn không đến.
Tôi nở nụ đắc ý: “Tôi biết ngay là đang —”
“Tinh!”
Tiếng thông báo vang lên.
Tôi cúi xuống màn hình điện thoại.
Người có ghi “Bé ngốc” gửi đến một dấu chấm tròn.
Tôi chết lặng.
Lương Kinh Mặc khẽ : “Có vẻ như em rất thích biệt danh này.”
“……”
Bạn thấy sao?