17.
Chúng tôi đã quay về.
Lục Diêu Yến “áp giải” tôi về lại Hải Ninh, trên đường còn không quên cảnh cáo:
“Thời Lạc Ninh, em với Phòng Vi Vi đầu óc đều có vấn đề. Sau này hai người mà còn dám lén lút bày trò linh tinh thì cứ thử xem.”
(Phòng Vi Vi: ??? Ủa có liên quan gì tới tôi? Làm quân sư cho tụi bây cũng sai à?)
Không lâu sau đó, em bé chào đời thuận lợi.
Mà… vừa sinh ra thôi, bé đúng là xấu hết phần thiên hạ, chẳng thấy tí gen trội nào từ tôi hay Lục Diêu Yến cả.
Thế là tôi hùng hồn đặt tên con là Xấu Xí – gọi thân mật là Xấu Xí nhỏ.
Nhưng Lục Diêu Yến phản đối quyết liệt.
“Thời Lạc Ninh! Chẳng phải đã rồi sao? Sau này em không phép dùng đầu óc nữa! Con ngoan ngoãn thế này, em lại đặt cái tên gì thế hả?”
Sau đó, Lục Diêu Yến tự mình đặt tên cho bé — cái tên khiến tôi tức muốn nội thương.
Anh bảo, tên chính thức là Lục Lạc Dao, tên ở nhà là Chạy Chạy.
Anh còn , sau này nếu Chạy Chạy lớn lên hỏi tại sao lại tên như thế, thì cứ kể cho con nghe truyền kỳ lẫy lừng về hai lần mẹ bỏ trốn.
…
Đồ điên. Đúng là đồ điên.
Tôi quyết định… mở một đợt chiến tranh lạnh mới.
Lần này, để xem khi nào hòa thì lại phải… nghe ý kiến từ cư dân mạng thôi!
18 – Góc của Lục Diêu Yến
Vợ tôi đang chiến tranh lạnh với tôi.
Lý do á?
Là vì ấy cho rằng tôi có “bạch nguyệt quang” — mối đầu không quên .
Oan quá đi mất! Trời đất chứng giám, tôi đây chính là hình mẫu “chồng quốc dân”!
Chỉ là tôi cờ thấy một người trông rất giống vợ mình, nên mới âm thầm điều tra một chút. Vì vẫn chưa chắc chắn nên tôi tạm thời… chưa kể với ấy thôi.
Vậy mà khi về nhà, vợ tôi đã biến mất không thấy tăm hơi.
Quần áo ấy thì dọn đi sạch sẽ, còn cố kéo hết quần áo của tôi vứt xuống đất, giẫm lên vài phát cho bõ tức.
Cũng may là tôi còn có tí tiền, chi ra “tiêu tai giải hạn”, cuối cùng cũng dỗ vợ quay về.
Nhưng không biết sao, sau khi về rồi thì ấy lại bắt đầu… là lạ.
Im im, ít .
Gặp tôi thì lườm, ăn cơm không gắp cho tôi nữa, ngủ thì quay lưng lại.
Tôi đi thì tặng tôi một cái như muốn tiễn biệt.
Tan về thì nhận ánh mắt “ai khiến về sớm thế?”.
Tôi biết ngay là ấy lại đang lên mạng hỏi dân mạng câu kiểu:“Chiến tranh lạnh với chồng bao lâu thì hòa là vừa?”
Tôi chỉ muốn : đám người trên mạng đúng là toàn người không nhẹ!
Chẳng lẽ tôi cũng phải vào diễn đàn, đăng một bài với tiêu đề:“Chân thành cầu cứu: vợ giận tôi, tôi thật sự không có bạch nguyệt quang!”
Tôi là chồng ấy mà! Con cũng sinh rồi! Còn sợ không dỗ vợ chắc?
Thời Lạc Ninh, em cứ đợi đó.
Tối nay, sẽ khiến em… không còn sức đâu mà giận nữa!
19.
Vợ tôi dạo này cứ ăn cơm một nửa là lại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.
Tôi lo sốt vó, nóng ruột quá nên có lỡ trách ấy mấy câu là ăn uống linh tinh.
Kết quả, ấy trừng mắt liếc tôi một cái.
Ủa là sao?
Đừng tưởng tôi không biết nhé — lúc tôi không có nhà, ấy toàn lén đặt đồ ăn ngoài.
Còn không nghĩ xem, nếu tôi không đồng ý thì bảo vệ khu nhà sao cho shipper vào ?
Tôi đề nghị đưa ấy đi bệnh viện kiểm tra thì bị mắng là “không có hiểu biết”.
Thiệt là… kỳ quái, quá kỳ quái!
Phụ nữ đúng là… càng ngày càng khó hiểu!
20.
Chuyện kinh hoàng đến rồi.
Hôm đó tôi đang họp ở công ty, giữa lúc đang phân tích dữ liệu thì điện thoại bất ngờ rung lên.
Một tin nhắn từ bệnh viện:【Bệnh viện tư nhân Tập đoàn Lục Thị】Chào chị Thời, chị đã đặt lịch hẹn thành công ca phẫu thuật sản khoa ( thai) vào lúc 14h chiều nay. Xin xác nhận trong vòng 1 tiếng…
Thời tiểu thư? Phẫu thuật? Phá thai?!
Tôi bật dậy ngay lập tức, trong đầu như có tiếng nổ vang lên.
Những hành vi kỳ lạ mấy ngày gần đây của Ninh Ninh đồng loạt hiện lên trong đầu tôi — thì ra… ấy mang thai.
Thảo nào gần đây cứ nôn khan, khẩu vị thất thường, tâm trạng bất ổn.
Nhưng… tại sao ấy lại muốn thai?
Cô ấy không muốn đứa bé sao? Không muốn… gia đình này nữa à?
Tôi hoảng loạn thật sự, buột miệng một câu “họp tạm dừng” rồi lao ra khỏi phòng họp, chạy thẳng tới bệnh viện.
Trên đường, tôi mở điện thoại lên xem… lại thấy một dòng trạng thái ấy vừa đăng lên:
【Bảo bối, không phải mẹ không con… chỉ là… mẹ không muốn đưa con đến một gia đình không có .】
Không có á?
Tôi vợ mình là thật, trời đất chứng giám!
Tôi lao như bay vào bệnh viện, tim đập thình thịch.
Vừa đến nơi đã thấy ấy đang ngồi ở ngoài phòng phẫu thuật, im lặng ôm bụng.
Cũng may, vẫn còn kịp.
Tôi lao tới ôm chặt lấy ấy.
Ban đầu, tôi định hỏi vì sao ấy lại giấu chuyện mang thai, vì sao lại muốn thai.
Nhưng khi thấy gương mặt ấy — gương mặt tôi đã suốt từng ấy năm — mọi câu hỏi đều nghẹn lại trong cổ họng.
Chỉ cần ấy vẫn ổn, Ninh Ninh vẫn ổn… là đủ rồi.
Tôi đưa ấy về nhà.
Tôi muốn với ấy, cũng với con, rằng tôi chưa bao giờ hết ấy, và tôi cũng rất mong chờ đứa bé này đến với thế giới.
Nhưng càng về sau, tôi mới chợt nhận ra — hình như… tất cả mọi chuyện này… đều là một cái bẫy.
Một cái bẫy do chính Thời Lạc Ninh giăng ra.
21.
Tôi thực sự sốc. Thật sự cạn lời.
Tôi không hiểu nổi trong đầu vợ tôi suốt ngày đang nghĩ cái gì nữa?!
Cái thế giới mạng đáng sợ này đúng là đã… dạy hư vợ tôi rồi!
Tôi vừa mở TikTok của ấy lên — trời đất ơi, cái video kia đã có cả trăm ngàn bình luận!
Toàn là mấy người “tư vấn cảm online”, đưa ra mấy ý kiến nghe mà muốn phun máu:“Chạy tiếp đi chị ơi!”“Phá thai chỉ là một chiêu, còn nhiều cách trừng trị đàn ông!”“Giấu thai + chiến tranh lạnh combo đỉnh luôn!”
Mấy người có lương tâm không ?
Tôi thề là tôi đã lưu lại hết những ID nào bình luận tào lao, định luật sư gửi thư cảnh cáo từng người một!
Ai ngờ vừa cầm điện thoại lên thì vợ tôi chạy tới ngăn lại.
Thôi rồi…
Nể mặt vợ tôi đang bầu bí, lại còn có đứa nhỏ sắp ra đời… tha cho mấy người lần này.
Nhưng mà này, các người liệu hồn đấy!
Lần sau mà còn dám xúi bậy vợ tôi…
Tôi – Lục Diêu Yến – không tha đâu!
Bạn thấy sao?