1.
Năm thứ mười hai của cuộc hôn nhân, bà Hứa là tôi đây nở mày nở mặt nhất.
Hứa Dịch thừa kế tập đoàn Hứa thị, con trai Hứa Ngôn Chi trường A nhận trước thời hạn, tiệc từ thiện lớn nhất Giang Thành do tôi tổ chức sẽ diễn ra vào tuần tới.
Và một chiếc nhẫn kim cương hồng hoàn hảo năm cara vừa Hứa Dịch trao vào tay tôi.
Là vợ, còn mong cầu gì hơn?
Hứa Dịch đắc ý kéo cổ tôi lại, trao cho tôi một nụ hôn sâu dài.
Tôi nhạt đẩy ta ra.
Hứa Dịch đang rất vui, không nổi giận vì tôi từ chối, chỉ buông tôi ra, trêu chọc: “Em lạnh nhạt lâu rồi, không muốn đẻ thêm đứa nữa?”
Tôi không để ý đến ta.
Tập trung ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương trị giá mười triệu.
Hứa Dịch ném áo khoác vào tay tôi, đi qua nhà ăn đến thư phòng.
Tôi thản nhiên lên tiếng: “Nhẫn quá rộng.”
Im lặng một lúc, lại : “Chúng ta ly hôn đi.”
Bàn tay đang nắm chặt tay nắm cửa khựng lại, ta như nhận ra điều gì quay đầu lại.
Đôi mắt đen láy dưới cặp kính gọng vàng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh của đèn pha lê.
Hứa Dịch không chắc chắn hỏi: “Em gì?”
Tôi bình tĩnh lặp lại: “Chúng ta ly hôn đi.”
Vẻ mặt Hứa Dịch vừa kinh ngạc vừa buồn : “Nhẫn rộng thì sửa là .”
“Ly hôn? Em không định học theo một số người phụ nữ, mệt mỏi rồi thì bỏ chồng bỏ con, cái gì cũng không cần?”
Tôi ngẩng đầu ta.
Trong mắt ta, tôi thấy chính mình, khăn choàng lông cừu kết hợp với váy lụa màu vàng nhạt, mái tóc xoăn uốn cẩn thận xõa ra phía sau.
Dịu dàng nhu mì.
Nói đến chuyện ly hôn, quả thực giống như đang vô lý loạn.
Hứa Dịch chỉnh lại cặp kính gọng vàng, khóe môi thoáng nụ mỉa mai: “Em còn muốn quay lại những ngày bị người ta đòi nợ không?”
Vẻ mặt ta rất ôn hòa dịu dàng lại đầy vẻ khinh thường của kẻ bề trên.
Hứa Dịch đưa tay vuốt nhẹ tai tôi, nhẹ giọng hỏi: “Em quên chuyện trước đây bị đuổi khỏi biệt thự rồi sao?”
Nhớ chứ.
Đôi đầu gối của tôi đã bị đông cứng trong cơn gió đêm tháng mười hai đó.
Anh ta cúi đầu ghé vào tai tôi, lạnh lùng như rắn thè lưỡi: “Thư Niệm, không có , em sẽ chẳng có gì cả, tại sao lại muốn chịu khổ?”
Tôi cụp mắt xuống.
Liếc thấy trên màn hình điện thoại của ta là cuộc trò chuyện tán tỉnh với thư ký thứ năm.
Anh ta nhận ra, vẫn vô tư để điện thoại sáng đèn.
Vuốt ve tóc tôi như vuốt ve thú cưng, ta : “Thư Niệm, ngàn vạn lần đừng học theo những người phụ nữ chỉ cần , không cần cuộc sống.”
“Anh vừa uống rượu xong, dạ dày hơi khó chịu, em lấy cho ít thuốc.”
Nói xong liền vào thư phòng.
Dì Lưu trước cửa bếp vội vàng đi lấy thuốc.
Biệt thự trong chốc lát trở nên im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nhưng không sao, đây không phải tháng mười hai, hiện tại tháng tư ở Giang Thành đã ấm áp đầy hoa nở rộ.
2
Tôi sẽ mãi nhớ đêm tháng mười hai bị đuổi khỏi biệt thự đó.
Đó là năm thứ bảy sau khi kết hôn.
Toàn cảnh thành phố Giang Thành rực rỡ về đêm thu vào tầm mắt.
Còn tôi đứng chân trần trước biệt thự, chiếc áo len mỏng manh thấm đầy gió đêm, run rẩy.
Đôi chân bị đông cứng.
Nhưng tôi vẫn “yếu đuối” tiếp tục bà Hứa năm năm nữa.
Bởi vì tôi chẳng có gì cả.
Tôi là bé Lọ Lem nổi tiếng ở Giang Thành.
Người cha cờ bạc, người mẹ nhu nhược, đứa em trai ăn bám, tan vỡ dùng hết tâm tư, gả vào nhà họ Hứa.
Đó là lời miêu tả của mục tin tức lá cải về tôi mười hai năm trước.
Mọi người đều cho rằng trong cuộc hôn nhân này, tôi vì tiền, luôn hèn mọn nghe theo sự sắp đặt của Hứa Dịch.
Nhưng hào môn keo kiệt hơn người ta nghĩ.
Bấy lâu nay, tôi dùng thẻ phụ của ta, hưởng thụ tài sản dưới danh nghĩa nhà họ Hứa.
Bao gồm cả chiếc nhẫn kim cương hồng trị giá mười triệu này, quyền sở hữu cũng không thuộc về tôi.
Khi tôi bị đuổi khỏi biệt thự, thậm chí còn không có một chiếc xe để lái đi.
Vì , Hứa Dịch đương nhiên cho rằng tôi đòi ly hôn là vô lý.
Nhưng tôi đã chuẩn bị cho cuộc ly hôn này năm năm rồi.
Ngày hôm sau, Hứa Dịch như không có chuyện gì xảy ra, ra khỏi nhà từ rất sớm.
Khi tôi đẩy hành lý đi qua nhà ăn, tôi vươn tay chậm rãi kéo khăn trải bàn.
“Rầm——” Tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng, chói tai vang vọng khắp căn biệt thự rộng lớn.
Bộ đồ ăn bằng sứ xương Trung Quốc mà Hứa Dịch thích nhất, cũng giống như cuộc hôn nhân của tôi, vỡ tan tành.
Tôi nhẹ nhàng cầm lấy con dao ăn, đi ngang qua ghế sofa tiện tay rạch một đường.
Nhiều năm trước, chúng tôi từng rất ân ái.
Trên chiếc ghế sofa này, Hứa Dịch thích tiếng thở dốc kiềm chế của tôi, cũng rất thích khiến tôi khóc không thành tiếng, càng thích hơn khi tôi cầu xin ta trong vô vọng.
Sau này ta thích ai như , tôi không biết.
Hứa Ngôn Chi đeo cặp sách đi xuống lầu.
Khuôn mặt non nớt điển trai của cậu bé có sự trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi, giòn tan : “Mẹ, tạm biệt.”
Bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi, không ngoảnh đầu lại đi học.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Đi đến trước cửa, sân tràn ngập ánh nắng ban mai.
Ánh nắng đúng lúc chiếu vào mắt, chói mắt đến mức dần dần mờ đi.
Có giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Giấy tờ ly hôn đặt trên bàn phòng khách.
Trong thỏa thuận, tôi từ bỏ quyền nuôi dưỡng Hứa Ngôn Chi.
Tôi với Hứa Ngôn Chi, mẹ con một lần, mỗi người một ngả.
Hứa Dịch đúng.
Tôi không học theo những người phụ nữ ngu ngốc đó.
Tôi muốn tiền và tự do, tôi muốn sống tốt.
3
Dì Lưu giúp tôi chuyển hành lý đến căn hộ ven sông của Hạ Đình.
Bà tôi đầy tiếc nuối: “Bấy nhiêu năm, chỉ mang theo ít đồ như thôi sao?”
Tôi nhạt.
Những thứ không thuộc quyền sở hữu của tôi, lấy đi cũng sẽ bị lấy lại.
Mẹ Hứa quản lý rất chặt chẽ những thứ đồ phụ nữ dùng như trang sức, đồ may đo cao cấp, những thứ trên mười vạn đều đăng ký dưới tên công ty của bà ta.
Tôi nghĩ bà ta là người từng trải, rất quen thuộc với cách giày vò một người vợ không có quyền lực.
Căn hộ có toàn bộ cửa sổ kính suốt từ sàn đến trần, hoàng hôn tròn đầy, mặt sông lấp lánh như vàng.
Cuối cùng trong lòng cũng nhẹ nhõm và bình yên hơn một chút.
Thanh thông báo tin nhắn trên điện thoại hiện lên tên Hứa Dịch.
[Thật sự chuyển đi sao? Lúc nhà họ Hứa tốt nhất lại loạn cái gì?]
[Cô biết rời đi có nghĩa là gì không?]
Những câu bình thường báo hiệu ta đã nổi giận.
Không lâu sau, tôi nhận tin nhắn dừng thẻ tín dụng cũng như đóng băng thẻ tiết kiệm.
Hứa Dịch: [Có nghĩa là không có tôi, chẳng có gì cả.]
Tôi khẽ.
Đúng như dự đoán.
Bấy nhiêu năm nay, Hứa Dịch luôn luôn lịch sự nhã nhặn, lại quyết đoán tàn nhẫn.
Giống như đêm đông lạnh giá bị ta đuổi ra khỏi biệt thự .
Anh ta luôn khiến tôi khuất phục mà không tốn một binh một tốt.
Đáng tiếc, khiến ta thất vọng rồi.
Tôi đã có rất nhiều tiền.
Việc dừng thẻ không hề có tác dụng đe dọa tôi.
4
Mọi người đều cho rằng, tôi vì tiền mới gả cho Hứa Dịch.
Thật trớ trêu, tôi lại thực sự ta.
Khi tôi quen Hứa Dịch, ta đang tranh giành với tôi suất cơm hộp mười tệ cuối cùng.
Lúc đó, nhà họ Hứa sắp sản, Hứa Dịch là con phượng hoàng sa cơ.
Anh ta là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đẹp trai và quý phái nhất mà tôi từng thấy.
Tôi đã cho ta ba suất cơm hộp cùng một chiếc ô rách.
Mà tôi thì bị chủ nợ của cha tôi truy đuổi đến mức không việc, là ta cứu tôi, trốn chui trốn nhủi.
Một chàng đẹp trai sản, một nghèo bị hút máu.
Hai con người ướt sũng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ôm nhau sưởi ấm.
Lúc đó, chúng tôi hẳn có một chút .
Sau này, nhà họ Hứa hồi sinh, tôi bất ngờ mang thai.
Tôi do dự đi tìm ta, chuẩn bị lấy một khoản tiền rồi chia tay.
Nhưng ta lại , ta muốn cưới tôi.
Trong thời gian quen nhau trước đó, tôi vẫn còn tỉnh táo, có thể rút lui bất cứ lúc nào.
Khoảnh khắc đó, tôi đã sa ngã.
Cuộc đời tôi là chuỗi bất hạnh và tuyệt vọng vô tận, cha mẹ đều muốn kéo tôi xuống nước, đều muốn tôi không sống tốt.
Nhưng Hứa Dịch có tất cả mọi thứ, lại không hề bỏ rơi tôi.
Tôi vẫn tin vào thần linh.
Coi ta như vì sao sáng chói trong cuộc đời tuyệt vọng.
Sự thật chứng minh, khi coi một người đàn ông như thần linh thì niềm tin chắc chắn sẽ sụp đổ.
5
Tôi tỉnh dậy từ đống rượu ngổn ngang, dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa.
Bấy nhiêu năm ở nhà họ Hứa, tôi như con ốc lên dây cót, chưa bao giờ dám say khướt.
Phải dậy sớm lo liệu cuộc sống cho Hứa Dịch với Ngôn Chi, cũng phải thức khuya xử lý hậu quả cho mẹ Hứa.
Rượu khiến tâm trạng tôi thoải mái hơn nhiều.
Tôi cảm thấy tảng đá ngàn cân trong lòng đã trút bỏ.
Sau khi liên lạc với luật sư dặn dò chuyện ly hôn, tôi nhanh chóng đến công ty trang sức của Hạ Đình.
Nhân lúc chưa chính thức ly hôn, nhanh chóng hoàn thành đơn hàng lớn cuối cùng.
Bà Hà thấy chiếc nhẫn kim cương hồng hoàn hảo năm cara mà tôi đeo, ghen tị bóng gió: “Ồ, bình thường giản dị thế, thế mà Hứa tổng vừa nhậm chức, đã đeo kim cương đắt thế này?”
Nhắc đến Hứa Dịch, trong lòng tôi vẫn khẽ nhói.
Tôi mỉm như không có chuyện gì: “Bà Hà, chiếc nhẫn kim cương hồng này của tôi không thể so sánh với chiếc mà bà sắp mua . Hạ Đình đã phải vất vả lắm mới tìm cho bà.”
Nếp nhăn nơi khóe mắt của bà Hà đều giãn ra, đầy mong đợi tôi.
Chiếc nhẫn kim cương hồng này, chỉ có tôi đeo ra ngoài.
Bà Hà thích nhất là so sánh, chiếc nhẫn kim cương hồng này tuy không vừa tay nó có thể giúp tôi chốt đơn.
Tôi đẩy hộp trang sức mà Hạ Đình đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt bà ta, : “Năm cara, Myanmar, không nung, chứng nhận SSEF đỏ máu bồ câu.”
Mỗi khi tôi một từ, sự ngạc nhiên trên khuôn mặt bà ta lại càng lớn.
Cuối cùng, tôi : “Đẳng cấp nhất. Tiệc từ thiện Giang Thành một tháng nữa, chắc chắn sẽ khiến ngàn người ý.”
Bà Hà lập tức cầm bút ký hợp đồng.
Tiệc xa hoa lớn nhất Giang Thành, ngàn người ý, bao nhiêu phu nhân giàu có mỗi năm đều vì sự kiện này.
Sau khi bà Hà đi, Hạ Đình giơ ngón tay cái với tôi: “Có thể co duỗi, cố nhịn không chuyện ly hôn, lợi thật.”
Tôi : “Tại sao phải cãi nhau với tiền?”
Lăn lộn trong giới phu nhân giàu có Giang Thành mười năm.
Tôi từ bị coi thường, đến quen biết, rồi nâng niu, phải trả giá bao nhiêu chỉ có mình tôi biết.
Nhận lợi ích từ họ là điều nên .
Hạ Đình sòng phẳng chuyển cho tôi ba trăm triệu tiền hoa hồng.
Thông tin chuyển khoản với tin nhắn của Hứa Dịch cùng lúc hiện lên trên thanh thông báo điện thoại.
[Thư Niệm, biết sai thì về đi.]
[Tài khoản ngân hàng ×× đã nhận 300.000.000 nhân dân tệ.]
Tôi nhíu mày, khẩy.
Hứa Dịch vẫn luôn cao cao tại thượng, lúc này giống như hề đang nhảy nhót.
Nhưng tôi có thể có một chỗ đứng trong giới phu nhân Giang Thành, sao lại không chuẩn bị đường lui cho mình chứ?
Bạn thấy sao?