Anh không trả lời.
Tôi chỉ biết trộm qua khe cửa chớp.
Nhưng rất nhẫn tâm.
Vừa liếc thấy ánh mắt tôi, lập tức đóng lại.
Tôi ngồi ủ rũ cả chiều.
Đến giờ tan .
Đồng nghiệp lần lượt ra về hết.
Tôi cũng đứng lên, về phía văn phòng.
Anh vẫn không ra.
Có lẽ không muốn gặp tôi.
Tôi từ từ gõ từng chữ, cẩn thận nhắn tin:
“Vậy em về trước nhé.”
“Anh xong nhớ về, đi đường cẩn thận.”
23
Tôi hít hít mũi, cầm túi lên và tắt đèn rời đi.
Ở hành lang thang máy, vang lên tiếng bước chân.
Tim tôi cũng như nhịp trống gõ vang.
Một bước, hai bước…
Cuối cùng, bước chân dừng lại bên cạnh tôi.
Tôi cúi đầu, không .
“Giày da có đẹp không?”
Bỗng dưng, một cảm giác ấm ức trào lên trong tôi.
Nước mắt lập tức dâng đầy khóe mắt.
“Ting.” Thang máy đã đến.
Tôi không nhúc nhích.
“Đi cùng nhau.”
Giang Trì bá đạo nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan chặt, kéo tôi vào thang máy.
Càng thêm ấm ức.
“Tại sao không muốn để ý tôi thì không để ý, còn tôi không muốn để ý lại bị nắm tay?”
Tôi hất tay ra.
Khi thang máy mở cửa, tôi bước nhanh ra ngoài.
Mọi thứ không giống với tưởng tượng của tôi.
Tiếng bước chân phía sau chậm rãi, đầy nhàn nhã.
Lúc này, tôi hoang mang quanh.
Trong bãi đỗ xe rộng lớn này, lại chẳng thấy xe của tôi đâu!
Tôi bước chậm lại.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần.
“Mua xe rồi?” Giang Trì hỏi, giọng mang chút giễu cợt.
“Anh coi thường ai ?”
“Xe gì?”
“Xe gọi qua app!”
Tôi quay người, trở lại con đường cũ.
Tiếng khẽ vang lên bên tai tôi.
Giang Trì sải hai bước đến bên tôi, lại nắm tay tôi một lần nữa.
Tôi liếc xéo :
“Làm gì? Không phải cao ngạo lạnh lùng không muốn để ý đến em sao?”
“Vì tôi đang giận.”
“Giận mà còn nắm tay em gì?”
“Chỉ là đang giận, chứ không phải không em.”
24
Trên đường về, Giang Trì không gì.
Đường nét hàm dưới căng chặt.
Áo sơ mi mặc mở đến tận dưới xương quai xanh.
Cứ như cố ý quyến rũ tôi để tôi phải chủ chuyện.
Nhưng tôi không. Tôi quay đầu đi chỗ khác.
…
“Nhìn .”
Giọng không cho phép từ chối khiến tôi giật mình run lên.
Tên xấu xa này, vừa vào nhà đã ép tôi vào cửa hôn.
Hôn đến mức chân tôi mềm nhũn.
“Giang Trì… lên giường đi.”
“Xin .”
Tôi ôm lấy cầu xin, hôn mắt, mũi và môi , giọng điệu so với bình thường còn nũng nịu hơn nhiều.
Nhưng lại cứ đi qua sofa, nhà bếp, bàn ăn, không chịu theo ý tôi.
“Đường Khanh, không gọi cậu ta là ‘Bảo bối’ nữa.”
“Được, không gọi.”
“Cũng không có ‘Bảo bối’ nào khác.”
“Chỉ có thôi.”
“… Còn cậu kia thì sao? Người em quen trên mạng, đẹp trai, cũng gọi là ‘Bảo bối’, còn thường xuyên gặp mặt và trò chuyện?”
Anh thở nặng nề, như thể đang muốn trừng tôi thật nặng.
Tôi bật khóc:
“Giang Trì, em ghét …”
“Tại sao con không gọi nhau là ‘Bảo bối’ chứ…”
25
Giang Trì đã dỗ tôi cả đêm.
Tôi vẫn chưa hết giận, bởi vì thật quá vô lý.
Anh cứ luôn nghĩ rằng “Bảo bối” mà tôi nhắc tới là một chàng trai.
“Ai bảo em mỗi lần nhắc đến ta lại lấp lửng, cứ như đang lén lút , sao mà trách .”
Anh ngoan ngoãn xoa lưng tôi.
Tôi ôm trán:
“Không phải cố ý lấp liếm, chỉ là cách chúng em chơi thật sự không đàng hoàng thôi!”
Thế là tôi kể hết tất cả những chi tiết có thể .
Hiểu lầm cuối cùng cũng hóa giải.
…
“Em đi thay đồ ngủ…”
“Ấy, đừng!”
Đã muộn.
Giang Trì đã mở tủ quần áo.
Những món đồ đủ màu sắc lộ ra, sáng rực trước mắt .
Cả người đông cứng lại, sau đó từ từ quay đầu.
Tôi che mặt, chậm rãi chui vào chăn.
“Đây cũng là một phần trong cách em với ấy chơi sao?”
Tôi thò đầu ra phân bua:
“Em là thẳng, ấy cũng thế!”
Giang Trì nhếch môi :
“Vậy phải sao đây?”
“Không thể phụ lòng ấy .”
Thế là…
Quân vương từ đây không thượng triều.
Mọi cuộc huấn luyện đều không ngừng nghỉ.
(Phiên ngoại của Giang Trì)
1.
Hôm nay tôi bất ngờ nhận một email của Đường Khanh.
Còn gửi ở chế độ mã hóa.
Câu đầu tiên của email khiến tôi sững sờ.
Sao ấy… lại gửi tôi mấy thứ này?
Tôi gần như lén lút xem hết nội dung.
Ban đầu định vờ như không biết, ấy lại chủ nhắn tin hỏi tôi đã xem đến đâu.
Không lẽ ấy còn muốn thảo luận với tôi?
Thật không phù hợp chút nào.
Tôi thích ấy từ lâu, chưa xác định mối quan hệ đã mấy chuyện này, liệu có thiếu tôn trọng không?
Sau một hồi giằng co tâm lý, tôi lên Baidu tìm một chuyên gia tư vấn cảm.
Kể qua vài chi tiết trong email.
Dĩ nhiên, tôi chỉ những điểm chính.
Ví dụ, trong câu chuyện muốn thân cận với ông chủ vì công ty sắp sa thải.
Chuyên gia :
“Đây là ám hiệu dành cho cậu đó.”
Tôi không hiểu.
Chuyên gia kiên nhẫn giải thích:
“Bối cảnh này có giống với hình của hai người không?”
Tôi gật đầu.
Không chỉ bối cảnh, ngay cả họ tên của ông chủ trong câu chuyện cũng giống tôi.
“Hai người quen nhau lâu chưa, vẫn chưa bên nhau đúng không?”
Tôi gật đầu lần nữa.
“Chưa bên nhau, giữa hai người có rất nhiều khoảnh khắc mập mờ đúng chứ?”
Tôi hoàn toàn đồng .
Đường Khanh là một trong những nhân viên gắn bó với tôi lâu nhất.
Từ khi công ty khởi nghiệp, đến khi bị chèn ép, rồi vực dậy từ đầu, ấy luôn ở bên tôi.
Mỗi lần tôi muốn buông xuôi, ấy đều :
“Giang Trì, tôi tin .”
“Giang Trì, tôi sẽ luôn ở đây.”
Tôi thích ấy suốt năm năm trời, không dám .
Chỉ dám ở lại sau giờ , lặng lẽ tăng ca cùng ấy.
Dù ngày nào cũng nghe tiếng gõ phím lạch cạch đến khuya, tiến độ công việc lại không nhanh hơn ai.
Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi, chỉ giả vờ bận để có cớ đưa ấy về.
Những ngày như , cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi sao?
Có phải ấy cũng nhận ra cảm thầm lặng của tôi?
2.
Cô ấy không nhận ra.
Lại thản nhiên vào văn phòng muốn “rút lại email”.
Đau lòng hơn, ấy bảo mình chưa từng có ý định đó.
Thế thì, chiếc kính gọng vàng tôi cố đặt giao nhanh để đeo trước mặt ấy là gì?
Ba ngày nghỉ phép tôi cho toàn công ty là gì?
Thời gian và không gian tôi cố ý sắp xếp để chúng tôi có thể ở riêng là gì?
Cô ấy thật tàn nhẫn.
Tôi tức chết mất.
Trai có , vô ý.
Tôi đuổi ấy ra ngoài.
Ai ngờ, ấy lại chiếu màn hình tìm kiếm thẳng lên máy tính tôi:
“Cách khiến ông chủ tự nguyện…”
Cô ấy rốt cuộc muốn gì?
3.
Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ .
Cứ nghĩ mãi về từ “tự nguyện” mà ấy tìm kiếm.
Có phải ấy thấy bày tỏ trong công ty không đủ trang trọng?
Dù sao cũng là nơi việc mà.
Còn chuyện ấy bảo gửi nhầm, chắc chỉ là lý do để giữ thể diện thôi.
Chắc chắn là .
Thế nên tôi quyết định chủ liên hệ với Tần Thanh để ấy truyền tin tổ chức bữa tiệc tụ tập.
Cô ấy và Đường Khanh thân thiết, nếu ấy mời, Đường Khanh sẽ không từ chối.
Làm xong mọi thứ, tôi ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng ngày hôm sau, tôi lại nghe thấy nội dung cuộc điện thoại giữa ấy và Tần Thanh.
Cô ấy gì cơ?
“Cả đêm chiến đấu, lưng đau, vai mỏi…”
Tôi như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào người.
Tôi thử nhắn tin hỏi han sức khỏe ấy.
Không ngờ, ấy không trả lời tôi trước, mà nhắn tin cho Tần Thanh:
“Vẫn còn sức đấu thêm ba trăm hiệp.”
Tôi đứng ngay cạnh Tần Thanh, nghe rõ từng chữ.
Tôi như chết lặng.
Hóa ra, tất cả những lời , hành của ấy chỉ là cợt.
Và “Bảo bối” ấy nhắc đến thực sự là người khác.
Tôi không còn chút hy vọng nào nữa.
Tôi chặn ấy.
Thôi thì, một người sếp yên lặng là đủ.
5.
Dù sao tôi cũng là ông chủ, không cần phải so đo với nhân viên.
Tôi lại thêm ấy vào danh sách bè.
Không ngờ, ấy vừa thêm vào đã công kích tôi.
Tôi vừa tức vừa buồn, chỉ nhắn lại:
“Hãy để cậu ấy chăm sóc em thật tốt.”
Đây coi như là lời nhắn nhủ cuối cùng của tôi.
Nhưng rồi, ấy lại hỏi:
“Cậu ấy là ai?”
Tim tôi khẽ nhói lên, như lóe lên tia sáng hy vọng.
Lập tức, tôi chạy ra ngoài bữa tiệc, gọi cho ấy.
“Đường Khanh, rốt cuộc ý em là gì?”
…
Cô ấy đáp:
“Nhà tôi không có ai cả.”
Hóa ra, tất cả đều là lời .
Tôi không nhịn nữa, quyết định đi gặp ấy!
6.
Tôi hôn ấy.
Cô ấy không né tránh.
Tôi biết, suy đoán của mình đều đúng.
Cô ấy cũng thích tôi.
Tôi đã tỏ , dù không mấy trang trọng.
Nhưng điều quan trọng là, tôi muốn giữ ấy bên cạnh mình.
7.
Sau khi tôi và Đường Khanh chuyện đó, ấy lại liên lạc với một người tên là “Bảo bối”.
Tôi không dám hỏi nhiều.
Cô ấy có quá nhiều “Bảo bối”, tôi sợ một ngày nào đó mình sẽ bị ấy loại khỏi danh sách.
Nhưng mà… tôi không nhịn .
Tôi ghen.
Tôi thực sự ghen.
Nghe đâu, “Bảo bối” đó còn định đến tìm ấy.
Cô ấy cả mấy ngày không đến gặp tôi, còn bảo tôi đừng qua nhà ấy.
Tôi thật sự sắp phát điên rồi.
Nhưng tôi không thể ngăn cản ấy kết với người khác.
Tôi chỉ còn cách gọi video mỗi tối, không cho ấy tắt máy.
…
Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa.
Tôi bảo ấy tối nay đến nhà tôi ngủ, để ấy ở nhà ấy.
Nhưng ấy không đồng ý, cả một đêm không nhắn lại tôi.
Tôi giận.
Thật sự giận.
Rốt cuộc là ai quan trọng hơn?
…
Cuối cùng ấy cũng tiễn “Bảo bối” kia đi.
Nhưng đồng nghĩa, ấy cũng tạm thời mất đi tôi.
Không trả lời tôi, còn qua đêm với người khác.
Chuyện lớn như thế, tôi giận thì có gì sai?
Nhưng ấy lại không vui, còn tức giận hơn cả tôi.
Tôi chỉ còn cách dỗ dành.
Nhưng lần này, tôi chọn cách “trừng ” để dỗ.
Mỗi góc trong nhà đều lưu lại dấu ấn của chúng tôi.
Âm thanh dần dần vỡ tan trong những cú chạm mãnh liệt.
Cô ấy khóc, đôi mắt đỏ hoe cầu xin tôi.
Khoảnh khắc ấy, ấy rất ngoan.
Tôi chỉ hy vọng ấy mãi mãi thuộc về tôi như .
Khi cả hai cùng lên đến đỉnh cao của cảm , tôi khẽ hôn ấy.
“Đường Khanh, cũng mãi mãi thuộc về em.”
“Anh em.”
(Hết)
Bạn thấy sao?