Vãi thật. Cô à, hãy nghe tôi giải thích, thực sự không phải do tôi đánh đâu.
Tôi đờ người từ từ hạ tay xuống.
Ừm… Cái tát này cũng khá mạnh đấy, tay tôi còn hơi đau đây.
Trong mắt người khác, biểu cảm của tôi rất khó đoán, ai nấy cũng đều tránh xa, sợ rước họa vào thân.
Đôi mắt Nguyễn Miên Miên đỏ hoe, chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống, run rẩy : “Bạn học Cố, cậu... cậu...”
Ừm, tôi vừa nhớ ra, tiết này vẫn còn đang ở phần đầu, nữ phụ tạm thời chưa gì quá đáng cả, còn cứu , còn cứu …
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi gõ gõ hệ thống, “Sao cậu không với tôi là nữ chính xinh đẹp thế này? Tôi cảm thấy có chút áy náy rồi đấy.”
Chỉ một chút thôi, không nhiều lắm. Thật sự không nhiều lắm…
“Cậu chỉ thay đổi kết cục, phải rõ hơn chứ! Nếu không thì sao tôi biết gì tiếp theo?”
Hệ thống giả chếc.
Tôi hít sâu một hơi. Có gì khó đâu!!! Haha, chỉ là một nhân vật quèn phải thay đổi kết cục của nữ chính trong truyện thôi mà.
Nguyễn Miên Miên tôi, thấy tôi trong vài giây ngắn ngủi đã thay đổi biểu cảm tận mấy lần, ấy sợ hãi lùi lại phía sau.
Tôi cố gắng nở một nụ , đưa tay ra đỡ ấy, “Hiểu lầm thôi! Đều là hiểu lầm cả, học Nguyễn à! Cậu xem này, đều là lỗi của tôi!”
Nguyễn Miên Miên hoảng hốt tự mình đứng dậy, không muốn tôi đỡ, “Không...không cần đâu... Cảm ơn học Cố.”
Hệ thống bất ngờ lên tiếng: [Tăng độ hảo cảm của ấy đi.]
“Bây giờ độ hảo cảm là bao nhiêu?”
[-100.]
...Tôi không nữa! Cậu muốn tìm ai thì tìm.
[Cô ở thế giới hiện thực đã chếc rồi, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ hoàn toàn chếc đi.]
“?!Ai? Ai không ?! Tôi đang rất tràn đầy nhiệt huyết đấy! Nhiệm vụ này, chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành!”
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Nguyễn Miên Miên, tôi giơ tay, tự vả mình một cái thật mạnh.
Cả lớp im phăng phắc.
Ánh mắt mọi người đều như bị dọa sợ.
Hai đứa tùy tùng ngồi cạnh tôi lo lắng kêu lên, “Chị Cố?! Chị bị sao ? Không phải chị bảo sẽ dạy dỗ con nhỏ hạ tiện này sao? Ai cho nó cái lá gan dám quyến rũ thiếu gia Lục cơ chứ!!”
“Cái... cái gì mà hạ tiện!! Im miệng ngay! Từ nay về sau, Nguyễn Miên Miên chính là người tôi, Cố Thời Uyên, bảo vệ. Ai dám bắt nạt ấy, tôi sẽ khiến người đó không sống nổi trong trường này!”
Nguyễn Miên Miên sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
Mặt mọi người đều ngơ ngác như vừa gặp quỷ.
Tôi có chút không hài lòng, mọi người đây là có ý gì chứ.
“Nghe rõ hết chưa?!”
Do gia thế nhà họ Cố hiển hách, trong trường học Cố Thời Uyên luôn một là một, hai là hai, không ai dám cãi. Lúc này mọi người cũng không còn rảnh rỗi mà đứng đó ngạc nhiên nữa, tất cả đều rối rít gật đầu.
Nhìn Nguyễn Miên Miên vẫn giữ nguyên vẻ mặt khiếp sợ nãy giờ, tôi liền kéo ấy từ dưới đất lên, ôm vào lòng, “Chị em tốt, tôi sẽ che chở cho cậu, đừng sợ!”
A, thơm quá!!
“Hả? Ồ ồ... Hả??!!!”
“Hả cái gì mà hả? Mốt gặp chuyện gì cứ báo tên tôi, Cố Thời Uyên.”
Nguyễn Miên Miên trong sự bối rối tột độ đã chấp nhận sự thật này: Tiểu thư nhà họ Cố đã thay đổi rồi! Lại còn muốn chị em tốt với .
Bạn thấy sao?