Mạnh Thần Lục Vân Tranh và các vệ binh phía sau ấy với vẻ không tin nổi.
Lục Vân Tranh liếc ta một cái rồi quay sang khẽ cúi người về phía tôi:
“Xin lỗi em, là suy nghĩ chưa chu toàn, lẽ ra nên để vệ binh ở lại bảo vệ em.”
“Chỉ là không ngờ, giữa ban ngày ban mặt ở thị trấn nhỏ này mà lại có người ra đường xin đểu trắng trợn như .”
Câu này khiến cả đám đông lên , mặt Mạnh Thần thì xanh lè vì bị móc.
7
“Tiểu Tần, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Sao em lại tự ý đi lấy chồng mà không với tiếng nào? Em có từng nghĩ đến mặt mũi của không hả?!”
Hứa Khanh Khanh nhanh chóng nhận ra hình bất lợi, lập tức giữ khoảng cách với Mạnh Thần, khóc lóc quay sang Lục Vân Tranh:
“Xin lỗi, chắc hiểu lầm rồi. Là chị Tiểu Tần ỷ vào thế lực nhà mình, hai lần hứa sắp xếp việc cho em rồi lại nuốt lời, khiến em chẳng biết đi đâu về đâu…”
Nghe , tôi hơi lo lắng sang Lục Vân Tranh, chờ phản ứng của ấy.
Lục Vân Tranh khẽ nhíu mày, ánh mắt như đang một kẻ ngốc:
“Cô gì đó ơi, muốn có việc thì tự đi thi tuyển, bám theo vợ tôi gì?”
“Vợ tôi chỉ là một nhân viên quèn, vừa mới bị cho mất việc đây, bản thân còn không lo xong, nghĩ là ai mà đòi hỏi?”
“Cái kiểu áp đặt đạo đức như rất đáng trách. Tôi nhất định sẽ viết báo cáo gửi về đơn vị, hỏi xem ai đã dạy cái kiểu lợi dụng thân thích thế này!”
Hứa Khanh Khanh xưa nay luôn giỏi khiến đàn ông quay sang chỉ trích tôi, lần này lại đụng trúng phải người cứng rắn, nhất thời chết đứng tại chỗ.
“Anh không hiểu! Chính ta khiến tôi mất việc!”
“Cô tỉnh lại đi, vốn dĩ đã chẳng có công việc nào cả!”
“Nếu có năng lực thì tự xin việc, chẳng ai có thể . Nhưng lại tìm cách ép buộc vợ tôi, lỗi hoàn toàn là ở !”
Bị quát cho một trận, mắt Hứa Khanh Khanh đỏ hoe.
Mạnh Thần thấy thì xót, lập tức đứng ra bênh:
“Anh bênh ta gì? Cô ta chỉ là loại đàn bà ghen tuông hẹp hòi! Cô ta chịu cưới chỉ để chọc tức tôi thôi! Anh tin không, chỉ cần tôi ngoắc tay một cái, ta sẽ lập tức bỏ theo tôi!”
Vừa dứt lời, Mạnh Thần lập tức bay ngược ra sau vài mét, đập mạnh vào tường hợp tác xã. Bức tranh treo tường rơi xuống phủ đầy bụi trắng lên đầu ta.
Mọi người đồng loạt kêu lên kinh ngạc, chỉ riêng tôi đứng yên tại chỗ, trong lòng thắt lại.
Đúng , ai cũng biết trước đây tôi từng thích Mạnh Thần.
Thời đại này coi trọng trinh tiết của phụ nữ hơn bất kỳ điều gì. Nếu Lục Vân Tranh vì chuyện này mà sinh ác cảm, tương lai của tôi sẽ đi về đâu?
Tôi hít một hơi thật sâu, định mở lời giải thích:
“Em thật sự từng xem Mạnh Thần là thanh mai trúc mã, điều này em không định giấu …”
Nhưng Lục Vân Tranh đã chủ cắt ngang:
“Em cũng đã rõ là từng. Vậy thì không quan tâm.”
“Anh quan tâm là em đã chịu oan, em giúp người ta thật lòng mà lại bị vu khống, còn bị bôi nhọ danh dự như thế.”
Hứa Khanh Khanh vội vàng chạy đến đỡ Mạnh Thần dậy, hai người liếc nhau một cái rồi định chuồn.
Nhưng vệ binh đã chặn cửa, không cho họ đi.
“Chúng tôi đã điều tra xong. Hai người khai rằng lúc xảy ra vụ việc đang ở thư viện luyện chữ, không ai thấy cả.”
“Không chỉ thế, chúng tôi còn tìm nhân chứng thấy hai người lén vào hợp tác xã sau giờ đóng cửa!”
Hứa Khanh Khanh bị dọa đến phát run, vội kéo tay áo Mạnh Thần cầu cứu.
Mạnh Thần cũng chết lặng tại chỗ.
“Tần Phương Hảo đã bị đuổi việc rồi, mấy người còn điều tra gì?”
“Tần Phương Hảo, có phải xúi họ điều tra tôi không? Đúng là đàn bà độc ác!”
Mọi người vốn đã nghi ngờ việc một nhân viên có điều kiện tốt như tôi lại đi trộm hai cái đèn pin, giờ thấy rõ chân tướng thì ai nấy đều phẫn nộ quay sang công kích bọn họ:
“Thì ra là hai người bày mưu Tiểu Tần! Không xin việc là quay sang giở trò, đúng là khốn nạn!”
“Thật không biết xấu hổ! Tiểu Tần đối xử với hai người không tệ, mà lại trả ơn thế này à? Đúng là lòng lang dạ sói!”
Mạnh Thần và Hứa Khanh Khanh há hốc miệng, không nên lời. Hứa Khanh Khanh bèn dùng tuyệt chiêu quen thuộc: khóc nức nở.
“Không phải, em không có ăn cắp em chỉ đi theo Mạnh Thần mua đồ… có lẽ ấy quên trả tiền thôi…”
Mặt Mạnh Thần méo xệch vì tức:
“Cô im miệng! Mọi chuyện là do bày ra, giờ xảy chuyện thì đổ hết lên đầu tôi à?!”
“Nếu không phải vì muốn giúp xin việc để khỏi phải đi vùng sâu, tôi có cần rước thêm cái rắc rối này không?!”
Hứa Khanh Khanh từ nhỏ đã quen chiều chuộng, nào chịu nổi thái độ lạnh nhạt như thế từ Mạnh Thần?
“Mạnh Thần, sẽ lo cho em một chân bán hàng quầy thực phẩm, là do bất tài, nên em mới hạ tiêu chuẩn xin vào chỗ của Tần Phương Hảo. Bây giờ cái gì cũng không , lấy tư cách gì trách em?!”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, mọi người xung quanh chỉ đứng lạnh nhạt.
Thời đại này đề cao tinh thần tập thể, điều người ta ghét nhất chính là trộm cắp và hoại tài sản chung. Danh tiếng của họ ở thị trấn coi như tiêu tan hoàn toàn.
Đúng lúc họ đang giằng co, trưởng khu phố hối hả chạy tới.
“Này, chỉ còn thiếu hai người các thôi đấy! Không lo thu dọn đồ đạc để lên đường, còn đứng đây loạn cái gì!”
Mạnh Thần và Hứa Khanh Khanh đồng loạt sững người.
Đến lúc này họ mới nhận ra, không còn sự bảo vệ của tôi nữa, họ buộc phải đi vùng sâu vùng xa rồi.
Bạn thấy sao?