Kế Hoạch Chiếm Tài [...] – Chương 3

3

 

“Em chẳng phải gần đây bí ý tưởng, các tác phẩm toàn bị nhà xuất bản từ chối sao? Vậy nên mua cho em đổi gió. Đây, cái này tìm ở chợ đồ cũ, là giá vẽ từng nghệ sĩ nổi tiếng người Pháp của thập niên 1980, Sharsni Meson Lyon, sử dụng.”

 

Tôi: “Nhưng em là họa sĩ truyện tranh mà.”

 

Dù sao thì cái tên Sharsni Meson Lyon cũng khá quen thuộc.

 

*Giết không khoan nhượng*, haha.

 

Thế Lục Nhiên : “Nghệ thuật luôn có sự giao thoa, em có thể thử vẽ sơn dầu để tìm cảm hứng mà.”

 

Rồi ta vui vẻ mang giá vẽ lên tầng hai, đặt trong phòng việc của tôi.

 

“Chiếc bàn cũ ở đây không cần nữa.”

 

Anh ta , bảo tôi mở cửa lên tầng áp mái và mang chiếc bàn cũ lên đó.

 

Tôi từ chối.

 

“Không sao, để cho, em đừng đụng đến tầng áp mái nữa, hơn mười năm chưa mở ra rồi, bụi bặm lắm.”

 

Ngôi nhà chúng tôi đang sống là của gia đình tôi.

 

Sau khi bố tôi qua đời và mẹ tôi bỏ đi, tôi ở với một người xa và gia đình ông ấy.

 

Sau đó và thím qua đời, họ tôi cũng kết hôn sinh con, có cuộc sống riêng của mình, tôi lại một mình sống ở đây cho đến khi kết hôn với Lục Nhiên.

 

Dạo gần đây, ta không chỉ một lần hỏi tôi ngôi nhà này là đất thổ cư hay nhà thương mại.

 

Tôi đoán ta có thể gặp khó khăn trong kinh doanh.

 

Anh ta đúng là người “ nghĩa”, còn đắn đo xem nên lừa ngôi nhà của tôi hay g.i.ế.c tôi để dễ dàng chiếm đoạt.

 

Thế là tôi nằm dài suốt hơn hai tuần, chẳng vẽ nổi một bức tranh nào.

 

Đến khi thấy giá vẽ bám đầy bụi, Lục Nhiên bắt đầu không giữ bình tĩnh.

 

“Lam Lam, có thể giúp vẽ vài bức không? Tranh trong văn phòng treo lâu quá rồi, cần thay đổi một chút.”

 

Tôi: “Lười, không muốn vẽ.”

 

Lục Nhiên: “Chỉ một bức thôi? Anh muốn xem em vẽ mà.”

 

Tôi: “Được thôi.”

 

Tôi lắp giá vẽ, bóp sơn ra.

 

Trước bữa tối, tôi đã vẽ xong một bức *Đêm Đầy Sao* của Van Gogh.

 

Lục Nhiên biến sắc.

 

“Chung Lam Lam, em có bị vấn đề gì không? Chỉ xem một bộ phim mà đã thành ra thế này!”

 

Tôi ta đầy vô tội: “Nhưng đầu óc em toàn là cảnh đó, cứ cầm bút lên là lại vẽ ra như thế, sao giờ?”

 

“Được rồi!”

 

Lục Nhiên bực tức: “Nếu em không tin , nghĩ rằng sẽ em, thì chi bằng bây giờ em cầm d.a.o g.i.ế.c luôn đi!”

 

Nói xong, ta chạy thẳng vào bếp, rút ra một con d.a.o cắt rau.

 

Tôi ôm đầu lên.

 

Lục Nhiên: “Em không dám đúng không? Để tự !”

 

Nói rồi, ta c.h.é.m vào cổ tay mình một nhát.

 

Tôi sững người, không đậy.

 

Lục Nhiên cũng đơ ra, chắc trong lòng nghĩ rằng tôi phải lao đến ôm lấy ta, khóc lóc và xin lỗi chứ?

 

Nhưng tôi không , chỉ ngây ngốc ta chảy máu, rồi giả vờ ngã xuống sofa và lăn mắt trắng dã.

 

Trời ơi, đảo mắt mệt quá, suýt rơi cả kính áp tròng.

 

“Lam Lam! Em sao !”

 

Cuối cùng, Lục Nhiên đành tìm một cái khăn quấn vết thương của mình rồi cõng tôi đến bệnh viện.

 

Bác sĩ chẩn đoán xong cũng ngơ ngác: “Chồng tự c.ắ.t c.ổ tay, sao lại để ấy cõng mình vào bệnh viện?”

 

Tôi: “Không còn cách nào khác, tôi sợ m.á.u mà.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...