Kế Hoạch Chiếm Tài [...] – Chương 2

2

 

Chuyện Lục Nhiên muốn g.i.ế.c tôi, ta che giấu rất giỏi.

 

Chỉ tiếc, đối thủ của ta lại là tôi.

 

Hôm nay Lục Nhiên về nhà sớm, vừa bước vào cửa đã không che giấu vẻ hân hoan đầy bí ẩn.

 

“Nhanh lên, Lam Lam, em xem mang về cho em món quà gì này?”

 

Đó là một chó nhỏ màu trắng, lè lưỡi ướt át, lông ngắn cứng và hoa văn xoăn xoăn.

 

Trông nó rất ngoan và dễ thương.

 

Lục Nhiên bảo tôi rằng nó tên là Mặc Mặc, là chó Bichon. Anh ta đã nhận nuôi từ nhà một người .

 

“Dạo này có một dự án mới nên bận rộn, không có nhiều thời gian ở bên em. Lam Lam, chẳng phải em ở nhà một mình buồn sao?”

 

Anh ta vuốt lông lưng của chó nhỏ và với tôi: “Tối nay phải đi công tác, để Mặc Mặc ở nhà với em nhé.”

 

Tôi vuốt ve bộ lông cứng nhắc của nó, và… emmm.

 

Bichon trông như thế này sao?!

 

Lục Nhiên vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức mang chó dễ thương này đến bệnh viện thú y.

 

Sau khi kiểm tra, bác sĩ với tôi:

 

Đây không phải là một chó Bichon, mà là một con ch.ó Pit Bull đột biến bạch tạng lông dài.

 

Dù vẻ ngoài có vẻ ngây thơ, bản chất của nó lại rất hung dữ và hiếu chiến.

 

Trong lúc chuyện, nó đã vùng khỏi tay của y tá và bắt đầu gầm gừ đe dọa mấy con ch.ó nhỏ trong lồng.

 

“Và, nhận chó này từ đâu ?”

 

Bác sĩ không ngần ngại rằng Mặc Mặc có lẽ đã huấn luyện đặc biệt.

 

“Nhìn chỗ lông bị mòn trên cổ của nó xem, có lẽ là do bị giật điện. Còn chỗ chân sau này có một cái dấu in, đây là mã số của đấu trường chó chui.”

 

Bác sĩ , nếu ông ấy đoán không sai, chó này có lẽ đã từng đấu với gấu đen, hoặc là một con ch.ó đã từng cắn người.

 

Nhìn hàm răng đã mài chuyên dụng của nó, thật sự không thích hợp để nuôi thú cưng.

 

Tôi a lên một tiếng: “Vậy loại chó này thường xử lý thế nào?”

 

Bác sĩ: “Khuyên nên cho nó an tử.”

 

Tôi dĩ nhiên đồng ý với đề nghị này.

 

Mặc Mặc: Tôi thật sự không dám tin nổi đâu!

 

Lục Nhiên vừa đi công tác một ngày đã vội quay về sớm.

 

Giữa đêm khuya, ta mò mẫm mở cửa.

 

Tôi đoán chắc ta nín cả thở khi bước vào, tiếc là không thấy cảnh tôi bị chó cắn xé nằm trên sàn đầy m.á.u như mong đợi.

 

Khi bật đèn lên, thấy tôi ngồi thẫn thờ bên giường ôm mèo, Lục Nhiên giật b.ắ.n mình hét lên.

 

“Lam Lam! Sao em chưa ngủ?”

 

Tôi mắt đỏ hoe: “Mặc Mặc đi lạc rồi, em đã tìm suốt buổi chiều mà không thấy, cũng không biết có bị bọn buôn chó bắt đi không.”

 

Lục Nhiên a lên một tiếng, vội vàng ôm tôi vào lòng.

 

“Không sao đâu Lam Lam, ngày mai sẽ tìm cách đi tìm nó.”

 

Tôi ôm lấy eo ta, chỉ cần khẽ chạm cũng ngửi thấy ngay mùi giả dối nồng nặc trên người ta.

 

Tôi : “Không cần tìm nữa. Chiều nay khi dắt nó ra ngoài, nó đã cắn c.h.ế.t một con mèo hoang ngay trước mặt em. Nhìn cái hoa văn xoăn xoăn trên người nó, vòng quanh từng cuộn giống như bầu trời sao của Van Gogh ấy, cảm giác thật là…”

 

Mặt Lục Nhiên biến sắc: “Anh không để ý lắm.”

 

Tôi : “Không biết tại sao, từ hôm thứ Sáu sau khi xem xong bộ phim, mỗi lần thấy hình ảnh đó, trong lòng em lại thấy rờn rợn, như thể có nguy hiểm rình rập.”

 

Lục Nhiên nghẹn giọng: “Đừng nghĩ lung tung Lam Lam, sớm biết thế đã không đưa em đi xem loại phim đó rồi.”

 

Hôm sau, Lục Nhiên không đi .

 

Buổi chiều ta ra ngoài một chút rồi nhanh chóng quay về.

 

“Lam Lam, mua cho em nhiều thứ lắm này!”

 

Tôi chạy ra sân, thấy Lục Nhiên tay trái xách một túi đồ, tay phải cầm một cái giá vẽ.

 

Ồ? Thất bại với kế hoạch dùng chó, giờ ta định chuẩn bị sẵn quan tài cho tôi luôn chăng?

 

Lục Nhiên rằng đây là giá vẽ và sơn dầu ta mua cho tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...