Kế Hoạch Chia Tay [...] – Chương 2

5

Kế hoạch “mê tiền” chính thức bắt đầu.

“Tôi muốn mua một chiếc túi xách.”

“Được.”

Giang Thời Tự đáp ngay.

Nhưng chẳng đưa tiền cho tôi, cũng không rủ tôi đi mua.

Hửm? Đúng như mấy người trên mạng rồi!

Tôi vừa định mượn cớ, chất vấn hắn không tôi, không chịu tiêu tiền cho tôi.

Thì ngay sau đó, quản gia đã dẫn giám đốc một thương hiệu xa xỉ vào nhà.

Phía sau bà ta là mười mấy nhân viên mặc vest chỉnh tề.

Mỗi người cầm một mẫu túi khác nhau.

Giám đốc niềm nở: “Cô Ôn, thấy mẫu nào ưng ý?”

Tôi: “…”

Tôi cứng miệng: “Tôi không thích thương hiệu này.”

Giám đốc , cúi đầu chào rồi rời đi.

Ngay sau đó, lại có một giám đốc thương hiệu khác bước vào.

Quản gia giới thiệu: “Cô Ôn cứ yên tâm, họ đang xếp hàng ngoài cửa, muốn xem mẫu nào cũng có.”

Tôi: “…”

Có phải đồ xa xỉ đối với Giang Thời Tự quá rẻ, nên hắn chẳng hề đau lòng không?

Được, tôi sẽ mua kim cương! Tôi sẽ mua nhà!

Nhưng sau khi tôi run rẩy chi tiêu hàng tỷ, mà Giang Thời Tự vẫn mặt không đổi sắc, kế hoạch “mê tiền” chính thức sản!

Tôi không cam tâm, hỏi thẳng.

“Tôi tiêu nhiều tiền thế này, không thấy đau lòng sao? Không cảm thấy tôi chỉ thích tiền của à?”

Giang Thời Tự nhàn nhạt đáp: “Bình thường tôi bận công việc, không có thời gian tiêu tiền, may mà có em.”

Tôi: “…”

Tôi gấp đến mức đi vòng quanh.

【Làm sao đây? Giờ sao nữa?】

Hệ thống bất ngờ xuất hiện: 【Ký chủ, tôi tìm cách chia tay an toàn không đau đớn rồi!】

【“Nhiệt bạo lực” là việc luôn dính lấy đối phương, khiến người ta không chịu nổi, cuối cùng đạt hiệu quả chia tay.】

【Dùng cách này, đối phương chỉ cảm thấy của quá ngột ngạt, không có cảm giác bị phản bội, mà chỉ muốn tránh xa càng xa càng tốt.】

Mắt tôi lập tức sáng lên.

6

Sau đó, tôi lên mạng lướt qua mấy bài hướng dẫn chia tay bằng “nhiệt bạo lực”.

Tự tin bắt đầu bước đầu tiên.

Tôi mè nheo đòi đi cùng Giang Thời Tự đến công ty.

“Em ở nhà cả ngày chán quá, nhớ đến mức ăn không nổi, người còn gầy đi nữa.”

Tôi cố ý giọng điệu trẻ con, vặn vẹo đầy kiểu cách.

À, tôi thật sự phiền phức quá đi!

Nhưng Giang Thời Tự không thấy khó chịu.

Hắn nhéo cằm tôi, nơi đang dần tròn trịa lên.

“Chán à? Em rõ ràng mỗi ngày về nhà còn muộn hơn cả .”

Dạo gần đây, ngày nào tôi cũng như đang nhiệm vụ, điên cuồng ra ngoài tiêu tiền, và lần nào cũng là Giang Thời Tự tan xong đến đón tôi về.

Chiêu thứ hai trong hướng dẫn “nhiệt bạo lực”—Cãi cọ vô lý, lúc nào cũng phải có chuyện để hấn!

“Tất cả là vì không đi cùng em, nên em mới phải mua sắm giải sầu.”

“Em không cần tiền bẩn của ! Em cần sự đồng hành! Cần sự quan tâm! Cần của !”

“Nếu không dành thời gian cho em, cả đời này em cũng không tiêu thêm một đồng của nữa!”

Giang Thời Tự: “…”

Tôi vốn chỉ đang cố sự, thấy hắn im lặng, tim tôi đập thình thịch đầy lo sợ.

Ngay lập tức bước vào chế độ phản tỉnh.

Có phải tôi quá đáng quá không? Nhỡ hắn không muốn chia tay nữa mà chuyển sang ném tôi xuống biển thì sao?

Khí thế ngạo mạn lập tức xẹp xuống.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi.”

Cả hai lời xin lỗi đồng thời vang lên.

Giang Thời Tự: “Là lỗi của . Anh bận quá, đúng ra nên dành thời gian cho em nhiều hơn.”

Tôi sững sờ.

Khi mở miệng lần nữa, vì cảm giác tội lỗi quá lớn nên giọng tôi trở nên lắp bắp.

“Em vừa nãy hung dữ thế, chẳng quan tâm gì đến , liệu có muốn chia tay để tìm một ngoan ngoãn hơn không?”

Giang Thời Tự nhíu mày, nâng đôi mắt lạnh lùng và mỏng manh lên tôi.

Cả người toát ra sự lãnh đạm và sâu lắng.

“Sao lại nhắc đến chia tay nữa?”

Hai từ “chia tay” giống như công tắc cảm của Giang Thời Tự.

Chỉ cần nhắc đến, hắn lập tức mang khuôn mặt u sầu như cún con, khiến tôi ngay lập tức nhớ lại hắn chính là phản diện đại BOSS.

Tôi: “Hừ, em đang thử , không nhận ra sao?”

“Nếu dám chia tay, em sẽ đến công ty treo băng rôn, viết bài tố cáo trên mạng, nguyền rủa là tên tra nam!”

Đấy! Đây chính là điên cuồng và bệnh hoạn của em.

Đáng sợ chưa!

Tuy nhiên—

Giang Thời Tự bật ra một tiếng ngắn đầy thích thú.

Hắn giãn đôi mày, trông vừa vui vẻ vừa hài lòng.

“Được, chờ.”

Tôi: ???

Có vẻ Giang Thời Tự chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng.

Tôi cố gắng dọa thêm.

“Vậy thì em thẳng luôn. Em ghét nhất loại đàn ông không giữ đạo đức. Nếu dám ngoại , em sẽ chia tay ngay lập tức!”

“Em nhắn tin, hai phút trong vòng phải trả lời. Em gọi, chuông chưa đổ đến ba phải bắt máy.”

“Mỗi tiếng báo cáo lịch trình một lần, và luôn phải sẵn sàng để em kiểm tra điện thoại.”

“Quen bất kỳ người khác giới nào cũng phải báo cáo với em.”

“Làm không?”

Ha, sợ chưa!

Ai nghe cầu này mà chẳng muốn bỏ chạy ngay trong đêm.

Nhưng Giang Thời Tự không hề do dự.

“Được.”

7

Tuần đầu tiên “kẻ bám dính”.

Cứ mỗi 10 phút tôi lại đặt báo thức để nhắc nhở mình đi phiền Giang Thời Tự.

Giang Thời Tự luôn trả lời ngay lập tức.

Mỗi ngày mở điện thoại ra là gửi toàn mấy tin vô nghĩa cho hắn, cảm giác mệt mỏi y như vừa viết xong một bài văn dài 800 chữ.

Còn việc kiểm tra điện thoại nữa.

Hắn ghim đầu tôi trong danh bạ WeChat, còn đặt ghi là “Bạn ”.

Không có điểm nào để bắt bẻ.

Tin nhắn cũng bị tôi lật đi lật lại kiểm tra, cuộc sống của Giang Thời Tự mỗi ngày ngoài công việc ra chỉ có tôi.

Chẳng tìm chút gì khả nghi.

Mấy ngày trôi qua, Giang Thời Tự không bực, còn tôi thì mệt chết.

Cứ dây dưa chậm rãi thế này, bao giờ mới chia tay đây?

Tôi cần chơi một vố lớn!

Sáng sớm, tôi tỉnh dậy trên giường.

Giang Thời Tự đang mặc quần áo.

Hắn cởi trần, để lộ đường nét cơ bắp săn chắc ở eo.

Khi xoay người, dấu răng trên vai hiện rõ.

Là tôi vô ý cắn tối qua.

Hệ thống lên tiếng đầy oán thán: 【Đừng nữa, sắc đẹp người.】

Tôi bối rối dời ánh mắt đi: 【Là lỗi của tôi sao? Ai bảo năm đó hết pin, tôi chọn nhầm người!】

Hệ thống im lặng không gì.

Giang Thời Tự cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước lên mắt tôi.

“Báo với em một tiếng, sáng nay có buổi diễn thuyết ở trường A. Từ 9 giờ đến 10 giờ sáng không thể trả lời tin nhắn ngay .”

Tôi ừ ừ ừ, tỏ vẻ rất dễ chuyện.

Chờ Giang Thời Tự vừa đi, tôi lập tức bật dậy khỏi giường.

Ha, nếu tôi dễ hiểu chuyện thế, sao chia tay đây!

8

Tôi ngụy trang kín mít, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang xuất hiện ở hội trường.

Giang Thời Tự ngồi ở hàng ghế đầu, xung quanh đều là các nhân vật lớn trong ngành.

Chỉ liếc một cái cũng thấy, hắn trẻ nhất, giàu nhất, và đẹp trai nhất.

Mấy sinh viên ngồi cạnh tôi đều đang bàn tán về hắn.

“Nghe giáo vụ , lần này Giang sẽ tặng trường 500 triệu.”

“Chết tiệt, bị ánh hào quang của tiền bạc chói mắt, nếu đợt tuyển dụng mùa thu tôi vào công ty ấy thì tốt biết mấy.”

“Anh Giang còn đang nghịch điện thoại kìa, người thành công cũng chơi điện thoại sao?”

“Chắc đang đọc thông tin tài chính, tính kế tập đoàn nhà họ Vương sản!”

Không, hắn đang nhắn tin với tôi.

Giang Thời Tự: 【Em dậy chưa? Anh nấu cháo cho em buổi sáng, dậy là có thể ăn ngay.】

【Anh đặc biệt mời dì Phương từ nhà cũ về, từng bước dạy cách . Lần này chắc sẽ không tệ đâu nhỉ?】

【Chán quá, chỉ muốn về nhà chơi game với em thôi.】

【Em dậy thì phải trả lời tin nhắn của ngay lập tức.】

【Tủi thân.jpg】

Nhìn loạt tin nhắn, tôi đầy vạch đen trên đầu.

Sao Giang Thời Tự lại nhiều thế này?

Tôi còn chưa kịp “nhiệt bạo lực” hắn, hắn đã “bạo lực” tôi trước rồi!

Đột nhiên, cả hội trường vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Tôi ngẩng đầu, thấy Giang Thời Tự đang bước lên sân khấu.

Trợ lý của hắn đưa tay định cầm điện thoại giúp, Giang Thời Tự xua tay, nhắn xong một tin rồi mới đút điện thoại vào túi.

Điện thoại tôi rung hai cái.

【Đến lượt rồi.】

【Đếm ngược hồi đáp ngay: 60 phút.】

9

Giang Thời Tự đánh giá thấp sức hút của mình.

Nội dung bài diễn thuyết của hắn sâu sắc mà dễ hiểu, thời gian cũng kiểm soát tốt.

Nhưng phần phỏng vấn và giao lưu thì không còn do hắn quyết định nữa.

Dưới khán đài, sinh viên nhiệt giơ tay đặt câu hỏi.

Người dẫn chương trình nhân cơ hội đề nghị kéo dài thời gian giao lưu.

Tôi đồng hồ, vừa qua 10 giờ lập tức bắt đầu cuộc “oanh tạc” tin nhắn.

【Em dậy rồi, cháo vẫn chưa ăn, vừa mở mắt ra là đã nghĩ đến .】

【Anh có nhớ em không? Nhớ mấy lần? Nhớ đến mức nào?】

【Công việc xong chưa? Sao không trả lời em? Không phải 10 giờ xong sẽ trả lời ngay sao?】

【Đã 100 giây rồi!!! Sao vẫn chưa nhắn lại cho em?】

【Có phải không hề em đúng không!】

Tôi giấu mình trong đám đông, toe toét.

Nhìn tôi đi, đúng là một chẳng biết giữ thể diện, không quan tâm gì đến hoàn cảnh hay hình.

Nhỏ nhen, quấy , đáng ghét thế này, ai mà chịu nổi!

Lúc này, người dẫn chương trình đang tương tác với khán giả, chọn người đặt câu hỏi.

Bỗng Giang Thời Tự mở miệng.

“Tôi có thể chụp ảnh cùng mọi người không?”

Dưới khán đài hét lớn: “Được ạ!”

Giang Thời Tự bình thản rút điện thoại ra, chụp ảnh với đám đông phía dưới.

Một sinh viên ngồi hàng đầu tò mò hỏi.

“Anh Giang, đang đăng Weibo à?”

“Không, gửi cho tôi, ấy đang kiểm tra xem tôi có ở đây không.”

Đám đông náo nhiệt hơn, hò hét không ngừng.

“Wow, hai người cảm ghê!”

“Anh Giang, với nhắn gì thế?”

“Cho bọn em xem với!”

Tôi: !!!

Tôi co người lại trong đám đông, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Tôi vội vàng nhắn thêm hai tin nữa.

“Haha, em chỉ thôi, em biết chắc chắn đang bận.”

“Em là kiểu hay vô lý thế sao?”

“Em không phải!!! Nên cứ trả lời sau cũng , thật đấy, em không gấp chút nào!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...