Kẻ Gieo Gió, Kẻ [...] – Chương 11

Ban đầu còn nghe tiếng gọi cứu yếu ớt, chẳng mấy chốc, âm thanh mờ dần, ý thức mờ mịt…

Phải đến vài phút sau, khi Khê Dao vừa kết thúc cuộc gọi, tháo tai nghe ra và định vào nhà ngủ tiếp, ta mới lơ đãng liếc sang hồ bơi — chợt trông thấy giữa làn nước, có một thân ảnh bé nhỏ đang nổi lên rồi chìm xuống, không còn giãy giụa nữa.

Cô ta sững người vài giây, đầu óc trống rỗng. Mãi đến khi phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, hoảng loạn hét toáng lên, mặt nạ dưỡng da đắt tiền rơi bịch xuống đất, phát ra một âm thanh chát chúa, xé toạc cả bầu không khí.

Nhưng điều khiến người ta lạnh sống lưng, chính là phản ứng đầu tiên của ta — không phải lập tức nhảy xuống nước cứu người (mặc dù ta có thể cũng không biết bơi), cũng không phải hét lớn gọi người đến giúp, mà là theo bản năng, vô thức đảo mắt khắp xung quanh, vội vã xác nhận xem có ai — người , bảo vệ, hay camera giám sát — đã thấy cảnh vừa rồi hay không!

Chỉ mấy giây chần chừ và tính toán ích kỷ đó, với Mục Dương đang vùng vẫy giữa ranh giới sống chết trong làn nước, lại là từng giây từng phút đếm ngược đến sinh mạng.

Đến khi ta hoàn hồn, hét lên gọi bác vườn vừa đi ngang qua và dì Lý hớt hải chạy về, họ mới vội vàng kéo Mục Dương từ dưới hồ lên. Khi ấy, khuôn mặt bé con đã tím tái, hơi thở gần như không còn, rơi vào hôn mê sâu.

Trần Cảnh Xuyên nhận điện thoại liền như kẻ mất trí, bỏ dở cuộc họp hội đồng quản trị, phóng xe vượt đèn đỏ chạy như bay đến bệnh viện.

Bên ngoài phòng cấp cứu, bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta không thể thở nổi.

Vì ngạt nước quá lâu dẫn đến thiếu oxy nghiêm trọng lên não, tuy đã qua cơn nguy kịch, Mục Dương vẫn sốt cao liên tục, không có dấu hiệu tỉnh lại. Tình hình cực kỳ nguy hiểm.

Trần Cảnh Xuyên hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt tái xám, cả người toát ra sát khí lạnh lẽo, ngồi trên băng ghế hành lang lạnh lẽo như một ngọn núi lửa đang chờ bùng nổ.

Mạnh Khê Dao thì run như cầy sấy, nước mắt nước mũi tèm lem, lắp bắp biện minh đây chỉ là “sơ suất nhỏ”, “không thể ngờ lại xảy ra chuyện như ”, cố tẩy trắng cho bản thân sạch sẽ.

Bác sĩ liên tục ra vào báo nguy, dặn dò người nhà chuẩn bị sẵn tâm lý cho huống xấu nhất.

Trong cơn mê man, Mục Dương vẫn thều thào mớ, giọng yếu ớt như sắp tan biến vào không khí:

“Mẹ ơi… mẹ cứu con… lạnh quá… tối quá… con sợ… dì Khê Dao… là ấy… ấy là người xấu… mẹ ơi…”

Trái tim Trần Cảnh Xuyên như bị bàn tay lửa nung đỏ in lên, rồi bị hàng ngàn lưỡi dao bén nhọn róc thịt, đau đến nghẹt thở.

Anh ta đột ngột đứng dậy, bất chấp sự níu kéo gào khóc của Mạnh Khê Dao, lao như điên ra khỏi bệnh viện, phóng xe về biệt thự, ra lệnh trích xuất toàn bộ video giám sát khu vực hồ bơi.

Khi những thước phim độ phân giải cao lần lượt hiện lên — cảnh Khê Dao phát hiện Mục Dương ngã xuống nước, rồi vài giây chết người do do dự, tính toán, chần chừ, ánh mắt đầy hoảng loạn lại lén lút quan sát bốn phía, tìm cách trốn tránh trách nhiệm — từng chi tiết một như dao cứa vào mắt .

Thậm chí còn ghi lại rõ ràng cách ta cố bảo dì Lý đổi lời khai, che giấu sự thật, đổ lỗi cho người khác, cố gắng tẩy tội cho mình.

Toàn thân Trần Cảnh Xuyên như bị điện giật, chết lặng tại chỗ.

Một cơn lạnh buốt xuyên từ lòng bàn chân lên tận đỉnh đầu.

Giận dữ, thất vọng, kinh tởm, bị lừa dối, bị phản bội — bao nhiêu cảm hỗn loạn, dữ dội như sóng thần nhấn chìm lý trí của .

Thì ra, người mà nâng niu, thương xót, tưởng chừng là “bạch nguyệt quang” thuần khiết và đáng thương, lại là một kẻ lòng dạ rắn rết, ích kỷ đến cùng cực!

Thì ra, tất cả những gì từng tin — dịu dàng, hiểu chuyện, thuần khiết, yếu đuối — chỉ là lớp mặt nạ hoàn hảo ta dựng lên để che đậy lòng tham và sự tàn nhẫn!

, Trần Cảnh Xuyên, lại ngu ngốc đến mức cam tâm nguyện bị ta dắt mũi, vì ta mà tổn thương người vợ thực sự mình, lạnh nhạt với con trai ruột, suýt chút nữa thì mất luôn đứa trẻ!

Đáng sợ hơn, khi thấy Mạnh Khê Dao thất thế, người giúp việc trong nhà lần lượt lên tiếng, kể lại hàng loạt sự thật mà trước giờ chưa từng biết đến:

Rằng ta thường xuyên bạc đãi Mục Dương, cắt xén đồ ăn, đồ chơi, lạnh nhạt khi con ốm, dùng bạo lực im lặng, toàn tâm toàn ý chỉ chăm lo hưởng thụ bản thân.

Trần Cảnh Xuyên siết chặt hai mắt, dùng hai tay ôm lấy đầu, rên lên một tiếng gầm gừ, tuyệt vọng như dã thú bị thương.

Trợ lý riêng bên cạnh, run rẩy khẽ giọng nhắc nhở:

“Trần… Tổng Trần… cậu xem… với trạng của thiếu gia Mục Dương hiện tại… có nên… có nên báo cho Dụ một tiếng không ạ? Dù sao… ấy mới là mẹ ruột của thiếu gia…”

Trần Cảnh Xuyên như bị rút cạn toàn bộ sức lực, cả người đổ vật xuống ghế sofa da thật đắt tiền, mắt đỏ như máu, giọng khàn đặc, phải mất một lúc lâu mới nặn ra mấy từ:

“Gọi… gọi điện cho ấy…”

Lúc đó, tôi vừa kết thúc show ra mắt bộ sưu tập thu đông mới của thương hiệu “Châm Ngôn” tổ chức tại Milan. Buổi trình diễn thành công vang dội, nhận lời khen ngợi từ giới chuyên môn.

Hậu trường náo nhiệt: rượu sâm panh lấp lánh dưới ánh đèn pha lê, tiếng vỗ tay, hoa tươi và lời chúc tụng nối tiếp không ngừng, phóng viên, người mẫu, nhà thiết kế đi lại như con thoi — không khí tràn ngập cảm giác chiến thắng và hào hứng sáng tạo.

Tô Tử Mặc vẫn như thường lệ đứng bên cạnh tôi, lịch thiệp chắn đường cho đám phóng viên và khách mời liên tục tiến đến chúc mừng, phỏng vấn.

“Chị Thanh Ngôn, chúc mừng chị! Chị lại một lần nữa tạo nên kỳ tích khiến người ta kinh ngạc! Tương lai của ‘Châm Ngôn’ thật sự không thể lường trước !”

Đôi mắt trong trẻo của cậu ấy ánh lên sự ngưỡng mộ chân thành, không hề che giấu sự tán thưởng từ tận đáy lòng.

Đúng lúc đó, điện thoại riêng của tôi đột ngột đổ chuông.

Trên màn hình là một số lạ đến từ trong nước — khu vực Hải Thành.

Tôi vô thức nhíu mày, linh cảm có chuyện chẳng lành, bèn bước nhanh đến góc nghỉ ngơi yên tĩnh, nhấn nút nghe máy.

Đầu dây bên kia, vang lên giọng quen thuộc đầy mỏi mệt và tuyệt vọng của Trần Cảnh Xuyên, khàn đặc đến mức tôi suýt không nhận ra:

“Thanh Ngôn… là … Trần Cảnh Xuyên đây… cầu xin em… mau về đi… Mục Dương… con trai của chúng ta… nó… nó không ổn rồi…”

Nghe ta lộn xộn, gần như sụp đổ, trái tim tôi như bị dao cùn chậm rãi cứa từng nhát, nặng trĩu chìm xuống đáy vực. Một cơn đau dữ dội khiến trước mắt tôi tối sầm lại, suýt đứng không vững.

Mục Dương… con trai của tôi… bé Mục Dương của mẹ…

Nhưng tôi vẫn cố ép mình giữ lại chút lý trí cuối cùng. Dù giọng run rẩy vì lo lắng và chấn , tôi vẫn cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, lạnh nhạt:

“Trần Cảnh Xuyên, rõ ràng đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gửi địa chỉ cho tôi, tôi về ngay!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...