Không muốn tiếp tục chờ đợi, tôi liên hệ với người trong công ty của Đường Diễn.
Hỏi ra mới biết, hôm nay ta đã đến công ty, còn tự nhốt mình trong văn phòng không cho ai quấy rầy.
Không nhiều, tôi và Lan Lan trực tiếp đến công ty.
Lan Lan đạp cửa phòng việc của Đường Diễn.
“Tổng giám Đường, tôi thấy chân không què, não cũng không tàn đâu.”
“Nhớ không? Đăng ký ly hôn ở cục dân chính?”
“Mông dính chặt vào ghế rồi à?!”
Khu văn phòng lập tức xôn xao, mọi người xì xào bàn tán.
“Chuyện gì thế? Bà Đường muốn ly hôn sao?”
“Không thể nào? Sáng nay tổng giám Đường còn bảo hành chính in ảnh cưới của họ để treo trong văn phòng cơ mà.”
“Có khi nào tổng giám Đường hối hận, không muốn ly hôn?”
Những lời bàn tán khiến Đường Diễn tiến thoái lưỡng nan.
Anh ta nghiến răng cùng chúng tôi đến cục dân chính.
Sau khi đăng ký giai đoạn chờ, nhân viên đưa chúng tôi tờ biên nhận, bảo sau 30 ngày quay lại hoàn tất thủ tục ly hôn.
Đường Diễn thản nhiên ném tờ biên nhận vào thùng rác ngay trước mặt nhân viên.
“Yên tâm, sẽ không gặp lại chúng tôi nữa đâu.”
“Phụ nữ ấy mà, chỉ thích lấy ly hôn ra dọa dẫm.”
“30 ngày sau, ta còn mong tôi quên luôn chuyện này đi ấy chứ.”
Nhân viên lịch sự Đường Diễn, quay người lại đánh dấu vào lịch một vòng tròn thật đậm.
Tôi: “…”
Không biết gì, Đường Diễn vừa ra khỏi cửa vừa lẩm bẩm.
“Giả sử, bước lùi lại một vạn bước…”
Một giọng quen thuộc ngắt lời .
“Nói luôn ở đây đi, lùi một vạn bước ai nghe rõ ?”
10
Trước cửa cục dân chính, Đường Diễn cảnh giác Thiệu Phong.
Khuôn mặt Tần Lan Lan ngạc nhiên, thốt lên: “Sếp, sao lại ở đây?”
Thiệu Phong bình tĩnh trả lời, “Tôi đến đón các .”
Giọng tự nhiên đến mức không ai thấy có gì lạ.
Đường Diễn thoáng Thiệu Phong với ánh mắt đầy địch ý, quan sát chiếc Volvo cũ của ta rồi mỉa mai: “Đi đón phụ nữ mà dùng chiếc xe 200.000 tệ, thật kém sang quá nhỉ?”
Anh quay sang tôi, thêm, “Cũng tốt, để em biết ngoài kia không phải chỗ nào cũng là tháp ngà. Thế giới đầy những kẻ dân đen vật lộn kiếm sống như thế đấy.”
Nói xong, Đường Diễn phủi phủi tay vào bộ vest, như thể vừa phủi bụi không tồn tại, rồi ung dung bước lên chiếc Mercedes đen của mình.
Tôi định xin lỗi Thiệu Phong thay cho Đường Diễn, chỉ quay sang tôi điềm nhiên, “Lên xe đi.”
Lúc này Tần Lan Lan mới sực nhớ ra và hỏi, “Sếp? Ý là đến đón chúng tôi thật sao?”
Thiệu Phong thản nhiên đáp, “Chứ gì nữa, không xin nghỉ phép, tự ý bỏ . Không lẽ tôi không phải đến bắt về?”
Tần Lan Lan đầy thắc mắc: “Ý gì cơ? Không phải cho tôi nghỉ sao?”
Thiệu Phong mặt không đỏ, tim không loạn, đáp tỉnh bơ, “Tôi chưa .” Rồi thêm, “Lương của sẽ bị trừ, và khỏi nhận thưởng chuyên cần cả năm luôn.”
Bị sức mạnh của tiền đè bẹp, Tần Lan Lan im lặng, không thêm gì.
Thiệu Phong tôi qua gương chiếu hậu, “Đi đâu nào?”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi , “Nhân lúc Đường Diễn không ở nhà, tôi về dọn đồ. Thả tôi ở dưới nhà là .”
Thiệu Phong gật đầu, lái xe theo địa chỉ tôi đưa.
Khi xe sắp tới nơi, Tần Lan Lan bất ngờ nghiêm túc lên tiếng, “Khoan đã, tôi thấy có gì đó không đúng.”
Cô về phía Thiệu Phong, ta liền nhanh chóng phản ứng, “Có gì không đúng? Tôi chỉ đến bắt bỏ về thôi, chẳng phải còn lý do nào khác. Cô nghĩ mình quan trọng đến thế sao? Nghĩ hơi nhiều rồi đấy, im lặng đi!”
Thiệu Phong một tràng như s.ú.n.g b.ắ.n đạn liên thanh, không ngắt nghỉ, khiến tôi cũng thấy ngột ngạt thay ta.
Ngay lúc đó, Tần Lan Lan đầy vẻ bất bình hét lên, “Ý tôi là… tôi còn để xe ở bãi đậu xe của cục dân chính mà!”
Thiệu Phong: “…”
Không khí như đóng băng trong khoảnh khắc.
Tôi nhanh chóng xuống xe, , “Cảm ơn ! Tôi đi trước đây.”
Khi tôi đã bước vào khu chung cư, giọng của Tần Lan Lan vẫn vang vọng, “Ai mới là người nghĩ nhiều hả trời?!”
11
Trở về nhà, căn phòng trước giờ vốn sạch sẽ nay lại hơi bừa bộn.
Trong phòng ngủ, chiếc hộp giữ nhiệt tôi đã vứt đi nay lại nằm ngay cạnh gối, như thể nó là món đồ quý giá lắm .
Tôi chẳng biết ta nghĩ gì, chỉ cảm thấy lòng mình chẳng còn chút gợn sóng nào.
Bạn thấy sao?