Đường Diễn dẫn cảnh sát quay lại, cậu bé mười hai tuổi chạy còn nhanh hơn ai hết.
Rõ ràng chưa cao đến 1m50, nhờ đà chạy mà húc bay tên cướp đứng đầu.
Tôi ngơ ngác đưa tay che mắt tôi lại, không để tôi thấy t.h.i t.h.ể ba mẹ mình.
Giọng dịu dàng lặp đi lặp lại bên tai tôi.
“Kiều Kiều, cũng là người thân của em.”
“Đừng sợ.”
Sau khi tôi đưa vào bệnh viện, bác sĩ phát hiện tôi không còn biết nữa.
Họ bảo tôi bị chấn tinh thần, lại im lặng suốt 21 ngày, nên gặp trở ngại về ngôn ngữ.
Chính Đường Diễn đã ở bên cạnh, khuyến khích tôi mở miệng .
Những quan hệ không tốt thường chế giễu tôi là “nhỏ câm” hay “ lắp xấu xí”.
Đường Diễn không hiểu gì về “đàn ông tốt không đánh phụ nữ”, cứ thế lao lên xô ngã đối phương.
Đáng tiếc vì chuyện này mà bị ba mẹ đánh đòn.
Vì đa phần những bé kia đều có gia thế, còn nhà Đường Diễn lại không phải là hào môn, nhiều việc ăn cần phải nhờ vả.
Đường Diễn bị bắt đi xin lỗi, vẫn bướng bỉnh ưỡn ngực.
“Mấy người có thể đánh tôi trả thù.”
“Nhưng bắt nạt ấy thì không !”
“Còn dám thử lần nữa đi.”
Sau đó, câu đầu tiên tôi lại là: “A Diễn.”
Năm mười tám tuổi, tôi tiếp nhận toàn bộ di sản và quỹ của gia đình, đầu tư một khoản lớn vào nhà họ Đường.
Từ đó, không cần phải khom lưng cúi đầu trước ai nữa.
Nhà họ Đường từ đó xây nhà cao, mở tiệc khách.
Đường Diễn ôm chặt tôi.
“Kết hôn với đi, cuối cùng cũng xứng đáng với em rồi.”
Không ngờ sau ba năm kết hôn, dường như ta lại ngoại .
4
Khi rời khỏi văn phòng, tôi tiện tay vứt luôn hộp giữ nhiệt vào thùng rác.
Tôi quyết định tối nay sẽ chuyện rõ ràng với Đường Diễn.
Thật ra đến tận bây giờ, tôi vẫn không giỏi “ chuyện”, càng không giỏi cãi vã.
Mỗi lần đều bối rối trước, sau đó đến khi chuẩn bị ngủ mới nghĩ ra tám lý lẽ phản bác, hận không thể cãi lại một lần nữa.
Bạn thân Tần Lan Lan luôn trách móc tôi không biết đấu tranh.
“Trong lòng bùng nổ vũ trụ nhỏ, ngoài mặt lại chẳng lời nào ra hồn.”
Tôi lang thang vô định trên phố, chẳng biết từ khi nào lại đứng trước cửa một hộp đêm.
Tôi cũng không biết nghĩ gì, đầu nóng lên, xông vào.
“Cho tôi gọi mười đẹp trai nhất!”
Người quản lý lập tức hào hứng, nịnh nọt.
“Không thành vấn đề!”
Rất nhanh, mười chàng cao lớn vai rộng đã dẫn vào phòng tôi.
Người cuối cùng bước vào là một người cao hơn một mét chín.
Anh ta đóng cửa lại, xoay người tôi, dường như ngỡ ngàng.
Tôi cau mày, không hài lòng.
“Nhìn cái gì mà !”
Anh đẹp trai đứng đầu lập tức trấn an tôi.
“Không , không !”
“Cô muốn xem cơ bắp n.g.ự.c hay cơ bụng trước?”
Tôi vung tay một cái.
“Không cần, xem kỹ thuật trước đã!”
5
Một giờ sau, trong phòng chỉ còn lại chín người đàn ông đã đầu hàng.
Họ tụ lại quanh bàn, xem tôi và “ chàng mét chín” thi đấu.
Chúng tôi mỗi người cầm hai lá bài, đối đầu nhau.
Những người đàn ông đứng xem bàn tán xôn xao.
“Chơi Texas Hold’em khó quá nhỉ!”
“Đúng thế, mở nhanh đi, xem ai thua nào?”
Tôi rất thích chơi Texas Hold’em, loại trò chơi không cần nhiều, thắng thua chỉ dựa vào kỹ thuật và may mắn.
Đường Diễn thường chẳng mấy hứng thú, bảo tôi là người cổ hủ, vì đã lâu tôi chưa chơi hứng thú thế này.
Tôi có một đôi K trong tay, là lá bài khá mạnh.
Trừ phi đối phương có đôi A, nếu không tôi chắc chắn thắng.
Vậy… liệu ta có đôi A không?
Ngay lúc này, đối phương mở miệng: “Chơi không tệ nhỉ.”
Tôi đáp trả.
“Anh cũng khá đấy, là Pro?”
Pro là cách gọi các tay chơi chuyên nghiệp.
Những ngón tay dài của ta gõ nhẹ trên mặt bài.
“Shark.”
Tim tôi giật thót.
“Shark” là từ chỉ những người chơi “cá mập”, thường rất dữ dằn, muốn nuốt trọn hết tiền của , thậm chí cả tính mạng.
Tất nhiên, ở trong nước vẫn rất hòa bình, “tiền cược” của chúng tôi chẳng qua chỉ là một đống sô--.
Ngay khi chúng tôi chuẩn bị lật bài, bên ngoài vang lên tiếng hét lớn.
“Truy quét! Hai tay ôm đầu, đứng dựa vào tường!”
Cửa phòng bị đá văng, trong phòng là mười đẹp trai ăn mặc chỉnh tề, thêm tôi đang nhai sô-- ngơ ngác, đối diện với một cảnh sát trung niên mập mạp.
Bạn thấy sao?