Quay lại , tôi thấy Đường Diễn đang ôm cái nồi kim cương 7 triệu, đứng trao đổi với chủ nhà hàng để bán lại nó với giá rẻ. Khi xoay người chuẩn bị rời đi, ta thấy chúng tôi và sau một thoáng do dự, ta bước lại.
Anh ta đứng bên bàn, dùng giọng ra lệnh: “Mọi người ra ngoài hết, tôi muốn vài lời với Lâm Kiều.”
Nhóm Vương Phi chẳng buồn nể mặt, còn giễu cợt: “Đường tổng, dù sa cơ lỡ vận, cũng chẳng kém khí thế nhỉ? Định ra lệnh cho ai đấy?”
Hiểu rằng họ chỉ lo lắng cho tôi, tôi rồi Đường Diễn, khích lệ: “Anh muốn gì thì cứ thẳng, chẳng phải bí mật gì đâu.”
Đường Diễn đăm đăm tôi một lúc lâu, cuối cùng cũng mở lời: “Em thay đổi nhiều quá, bây giờ sắc sảo hơn trước nhiều.”
Tôi chẳng muốn nghe mấy câu vớ vẩn đó, cố ý để lộ vẻ không kiên nhẫn. Đường Diễn mím môi, lần đầu tiên tôi thấy ta có vẻ hạ mình: “Lâm Kiều, rất nhớ em. Nhà không có em, lạnh lẽo lắm…”
Tôi cắt ngang: “Có thể là do quên đóng tiền sưởi đấy.”
Nghe câu của tôi, Vương Phi không nhịn mà bật . Đường Diễn quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Anh biết mình đã sai. Em có thể quay về bên không? Chẳng phải em từng ‘đứa con hư biết quay đầu quý giá hơn vàng’ sao…”
Câu của ta chưa dứt, một giọng lười biếng vang lên: “Nó là con rùa bò lên bờ để nghỉ chứ chẳng phải quay đầu gì.”
Thiệu Phong bước tới, chen giữa tôi và Đường Diễn, còn cố uống nước từ cốc của tôi, như đang muốn thể hiện chủ quyền.
Đường Diễn tức đến mức mặt xanh lại. Thiệu Phong khẩy: “Ô kìa, nổi giận rồi à? Nhìn xem, mặt xanh như tàu lá.”
Tôi Thiệu Phong, nghĩ bụng: đúng là sợ người khác chưa đủ tức chết. Anh ta ngước tôi với vẻ tủi thân: “Ghét ta quá đi!”
Thấy bộ mặt giả vờ đáng thương của Thiệu Phong, tôi bật và nắm lấy tay : “Đi thôi, về nhà nào. Em muốn ăn món sườn cừu nhỏ rồi đấy.”
Thiệu Phong lập tức vui vẻ hẳn lên: “Đi siêu thị chọn một miếng nhé? Về nhà nấu cho em. Còn phải mua thêm một quả chanh tươi nữa. Mà khoan đã, phải dẫn Tiền Tiền đi dạo nữa chứ, nó chắc đang buồn đi vệ sinh rồi.”
Chúng tôi tay trong tay rời khỏi nhà hàng, bỏ lại Đường Diễn đứng sững phía sau, ta không gọi tôi lại thêm lần nào. Về sau, tôi và Đường Diễn không còn gặp lại nhau.
–Ngoại truyện–
Ngày thứ hai sau khi từ chối lời cầu hôn của Thiệu Phong, tôi lên máy bay đi Pháp.
Nghe ở đó có một đầu bếp nấu món súp cá Marseille chính gốc.
Thiệu Phong tỏ vẻ không vui, bảo rằng sẽ nhất quyết không đi cùng tôi: “Cái món đó thì có gì hay ho đâu. Anh cũng biết đấy… rồi sẽ biết ! Anh không đi cùng em đâu, xuất ngoại phiền phức lắm, ai mà thèm theo em là cún con.”
Nhưng khi tôi đang ngồi trên máy bay, chuẩn bị thay giày, bỗng một chiếc chăn đắp lên người tôi. Ngước lên, tôi thấy Thiệu Phong đang xách hành lý đứng cạnh. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của , tôi bật , còn bĩu môi: “Chỉ là tiện đường đi điều tra án thôi mà!”
Tôi tò mò hỏi lại: “Vụ án gì?”
Anh ngập ngừng: “Vụ án mạng gia tộc Villemain!”
Tôi im lặng không nên lời, bởi vụ đó là một vụ án mạng bí ẩn từ những năm 1980… Anh còn có thể bịa một lý do nào hoang đường hơn không?
Thấy tôi sắp gì đó, Thiệu Phong lập tức đưa tay bịt miệng tôi lại: “Ngủ đi!”
Tôi điều chỉnh tư thế, duỗi người thoải mái, khẽ : “Em chỉ là chưa sẵn sàng để cưới thôi.”
Thiệu Phong che ánh nắng cho tôi, đáp: “Anh biết mà. Không sao đâu, em cứ từ từ, dù gì thì cũng quyết theo em đến cùng rồi. Nhưng tốt nhất đừng lâu quá nhé, sợ đến tám mươi tuổi lại không bế nổi dâu xinh đẹp của mình.”
Tôi mỉm tựa vào lòng .
Cuộc đời này còn dài, Thiệu tiên sinh cứng đầu của tôi ạ.
–Hết–
Bạn thấy sao?