Tôi cảm thấy áy náy, vì dù sao cũng là do cứu tôi mà bị thương. Nghĩ ngợi một lúc, tôi nhẹ nhàng đề nghị:
“Nếu không ngại, về nhà tôi nghỉ ngơi một thời gian, chờ đến khi vết thương lành hẳn hẵng về.”
Và thế là, thời gian trôi qua, Thiệu Phong đã "ở nhờ" nhà tôi gần nửa tháng.
19
Một ngày nọ, trong lúc đang trò chuyện, tôi bâng quơ nhắc đến việc hồi bé mình từng rất thích có một căn phòng kính trồng hoa đón nắng.
Thiệu Phong lập tức phán một câu:
“Phòng đó vừa nóng lại dễ thu hút côn trùng.”
“Chỉ cái mã bên ngoài, chẳng có tác dụng gì.”
Tôi chỉ cho vui thôi, cũng không thật sự có ý định một căn nhà kính.
Thế , khi thức dậy từ giấc ngủ trưa, tôi nghe thấy tiếng lạch cạch vang lên từ phía ban công. Ngạc nhiên đi ra ngoài, tôi thấy Thiệu Phong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, ngồi giữa đống gỗ và bắt đầu lắp ráp.
Khi thấy tôi, tai đỏ ửng lên, cố gắng che đậy, cất tiếng với giọng lớn:
“Người ta thì thích lối sống tối giản, còn em thì ngược lại, thích mấy thứ phiền phức…”
Anh mà tay vẫn chăm việc, không ngừng nghỉ.
Tôi bật không kìm .
Nhìn vẻ mặt căng thẳng, lại cố tỏ ra “khó chịu” của , tôi :
“Anh vừa phàn nàn vừa lao vào , trông thật…”
Chưa để tôi hết câu, Thiệu Phong đã lập tức chuyển chủ đề:
“A! Tiền Mặt lại đi vệ sinh bừa bãi rồi!”
Tôi quay đầu lại, thấy Tiền Mặt từ trong ổ ló ra với vẻ mặt khó chịu, rõ ràng bị oan. Dáng vẻ bất mãn của chó tôi không nhịn to.
Ánh nắng buổi chiều không quá chói, chiếu vào tôi cảm thấy ấm áp và an yên lạ thường.
Một lát sau, tôi quyết định mở lời.
“Cho em hỏi một điều.”
Cả người Thiệu Phong khẽ khựng lại.
“Em cứ hỏi.”
Tôi ngập ngừng một chút rồi hỏi:
“Hôm đó, trong ván bài đó, bốn lá bài cuối cùng có phải là lấy đi không?”
Thiệu Phong thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận:
“Không phải!”
Tôi từ từ chỉ vào chiếc ví vô rơi, trong đó có bốn lá bài, gọn gàng nằm ở vị trí để ảnh.
Thiệu Phong đỏ mặt, mồ hôi lấm tấm, lắp bắp :
“Nhìn thấy rồi thì còn hỏi gì!”
Tôi chống cằm, tiếp tục mải miết việc.
Trước khi mặt trời lặn, chúng tôi cùng nhau mang về những chậu hoa đầu tiên để lấp đầy căn phòng kính. Hoa nở rộ, đủ sắc màu, tràn đầy sức sống.
Sau khi đặt chậu hoa cuối cùng vào vị trí, Thiệu Phong phủi tay, cất tiếng:
“Thực ra, em định hỏi về ván bài đâu nhỉ? Chắc em đã nhớ ra rồi.”
Tôi vuốt nhẹ bàn chân của Tiền Mặt, khó khăn thốt lên:
“Cậu bé mà mẹ em từng giúp trốn thoát năm ấy… là đúng không?”
Tôi không hỏi như một câu nghi vấn, và cũng không hề trả lời vòng vo như thường lệ.
Anh cúi đầu, giọng trầm thấp:
“Là .”
“Xin lỗi em.”
20
Tôi đã từng suy nghĩ rất lâu về lý do tại sao những kẻ xấu đó lại đột nhập vào nhà tôi năm ấy.
Hồi đó tôi còn quá nhỏ, chẳng thể nhớ hết mọi chuyện. Giờ đây, tôi mới biết toàn bộ sự thật từ Thiệu Phong.
Thì ra, ba mẹ của cũng là cảnh sát. Trong một lần nhiệm vụ, họ đã vô cứu ba mẹ tôi, lại bị phát hiện và đe dọa đến tính mạng. Cả hai đã hy sinh trong nhiệm vụ đó, chỉ có Thiệu Phong là người duy nhất trốn thoát.
Cậu bé ngày ấy đã chạy trốn, hoảng loạn và cờ vào nhà tôi. Ba mẹ tôi nhận ra cậu, giấu vào một góc, rồi đưa đi ngay trước khi bọn xấu phát hiện.
Mọi chuyện cứ thế xoay vòng, để lại hậu quả đau lòng: ba mẹ tôi qua đời, và chỉ có tôi sống sót.
Lần đầu tiên gặp lại Thiệu Phong, đã nhận ra tôi ngay lập tức. Còn tôi thì chỉ cảm thấy có chút quen thuộc mơ hồ.
Anh kể rằng nhiều năm nay, luôn ở gần tôi, chỉ để lặng lẽ một chút.
Có lúc là người bán hoa bên đường tặng cho tôi một bó hoa tươi, có khi là người khách trong cùng một quán cà phê, hoặc chỉ là một người đi ngang qua.
Anh đã không ít lần muốn bắt chuyện, lại không đủ can đảm.
Giờ đây, ngồi giữa những chậu hoa tươi, vẫn không dám thẳng vào mắt tôi.
“Xin lỗi em.”
“Nếu không vì , em đã có một gia đình êm ấm, trọn vẹn.”
“Em… em có hận không?”
Không thấy tôi trả lời, Thiệu Phong mím môi, cúi đầu khẽ:
“Anh… sẽ đi ngay bây giờ.”
Bạn thấy sao?