Kẻ Dưới Váy – Chương 11

Tôi định gỡ tay ta ra thì nghe tiếng ồn ào ngày càng gần.

 

Do dự một giây, dù không ưa gì Đào Cẩn Nhiên, tôi cũng không muốn ta gặp nguy hiểm.

 

Vì thế tôi lôi ta vào một góc khuất.

 

“Im đi! Đừng lên tiếng.”

 

Đào Cẩn Nhiên run rẩy tôi.

 

Ngay sau đó, một người đàn ông dính đầy m.á.u lao qua, tay cầm một con d.a.o sắc bén.

 

Ban đầu, ta chưa phát hiện ra chúng tôi. Chỉ cần chờ cho ta chạy khỏi góc đường là an toàn.

 

Không ngờ Đào Cẩn Nhiên vì quá hoảng loạn mà hét lên một tiếng.

 

Thế là xong.

 

Gã đàn ông quay đầu lại, nhắm thẳng hướng chúng tôi mà lao tới.

 

Đào Cẩn Nhiên đẩy tôi về phía hắn rồi bỏ chạy.

 

Tôi: “…”

 

Gã đàn ông kẹp lấy tôi con tin, đúng lúc đó, Thiệu Phong và Tần Lan Lan cùng đồng đội của họ xuất hiện.

 

Nhưng do con d.a.o đang kề sát cổ tôi, họ cũng không dám manh .

 

Thiệu Phong tỏ ra sốt ruột, lớn tiếng thương lượng.

 

“Anh thả con tin ra, chúng ta có thể thương lượng.”

 

Tên cướp nhổ toẹt một cái.

 

“Trong 20 phút, chuẩn bị cho tao một chiếc xe đầy xăng và 5 triệu tiền mặt!”

 

Thiệu Phong còn chưa kịp đáp, tôi đã lên tiếng trước.

 

“Gì cơ?! Tôi chỉ đáng giá 5 triệu thôi sao?”

 

“Này ơi, có nhầm không đấy?”

 

“Sáng nay tôi đã kiếm 5 triệu rồi đấy, biết không?!”

 

“Anh coi thường tôi thế này, tôi không hợp tác nổi đâu!”

 

Gã đàn ông sững sờ, ngơ ngác tôi.

 

Ánh mắt hắn lướt qua chiếc váy lụa mềm mại và chiếc vòng kim cương trên cổ tay tôi, một tia tham lam lóe lên.

 

Thiệu Phong hiểu ý, cố ý .

 

“Cô gì ơi, đừng rối nữa.”

 

Tôi hất tay.

 

“Không cần lo, tôi có cách riêng của mình. Anh cứ xem 5 triệu có chuẩn bị không?”

 

Thiệu Phong lắc đầu.

 

“Không , cùng lắm chỉ là 50 nghìn.”

 

Tôi còn tức hơn cả tên cướp, bực bội chửi ầm lên.

 

“Các có biết đọc tin tức không đấy? Chồng tôi tặng tôi cái nồi kim cương 7 triệu tệ để dỗ tôi về nhà đấy!”

 

“Mà các lại chỉ trả giá 50 nghìn thôi sao?!”

 

“Được, không cần mấy người nữa, để tôi bảo chồng tôi mang tiền tới!”

 

Nói rồi, tôi hướng dẫn tên cướp.

 

“Xe của tôi đậu ở cuối con hẻm kia.”

 

“Chúng ta đừng mất thời gian nữa, đi gặp chồng tôi lấy tiền.”

 

Gã đàn ông thoáng nghi ngờ, rồi cũng bị vẻ thiếu khôn ngoan và lời lảm nhảm của tôi thuyết phục.

 

Chúng tôi từ từ tiến đến cuối con hẻm, với Thiệu Phong và đồng đội chậm rãi theo sau.

 

Khi chúng tôi gần đến đầu hẻm, tôi hét lớn một tiếng.

 

“Tiền đây!”

 

Ngay sau đó, một chó đen xông đến với tốc độ cực nhanh, nhảy vọt lên lưng tên cướp, cắn chặt vào hắn.

 

Trong lúc hỗn loạn, gã ta đẩy mạnh tôi về phía bức tường gần đó, tôi bị đẩy mạnh, và thấy trên tường có một cái đinh lòi ra.

 

Đầu óc tôi trống rỗng.

 

Theo hướng ngã này và lực đẩy đó, cái đinh sẽ cắm thẳng vào mắt tôi.

 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi chỉ kịp nhắm mắt thật chặt.

 

Nhưng cơn đau mà tôi chờ đợi không đến.

 

Tôi ngã vào một lồng n.g.ự.c ấm áp, vững chãi.

 

Trên đầu tôi vang lên tiếng rên khẽ.

 

Mở mắt ra, tôi thấy Thiệu Phong đang ôm lấy tôi, hàm bạnh ra, tay vẫn giữ chặt vai tôi.

 

Khi thấy tôi ngẩng đầu lên, mặt tái nhợt lại nhếch miệng , trông cực kỳ đáng ghét.

 

“Cô nên thấp hơn chút nữa, để cái đinh có thể ‘sượt qua đầu’ mà không đ.â.m vào .”

 

Tôi: “…”

 

Tôi không có thời gian để cãi lại, nhanh chóng xem xét vết thương của .

 

May mắn thay, đinh chỉ đ.â.m vào vai mà không chạm đến chỗ nguy hiểm.

 

Tôi gọi xe cứu thương ngay lập tức.

 

Khi thấy tên cướp đã bị khống chế, tôi cũng gọi chó quay lại.

 

Chú chó liếc qua tôi một cái, vẫy đuôi một cách ngạo mạn rồi quay lưng bỏ đi.

 

Tôi mỉm lắc đầu.

 

Tên của chó là “Tiền mặt.”

 

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, xe cứu thương đến và các nhân viên y tế nhanh chóng tiêm cho Thiệu Phong một mũi chống nhiễm trùng, rồi băng bó vết thương cẩn thận. 

 

Tần Lan Lan và các đồng nghiệp chỉ ghé qua kiểm tra một chút, rồi lập tức giải tán với thái độ đầy hài hước.

 

“Đội trưởng Thiệu với trạng này không nên ăn McDonald's nữa rồi. Có lẽ cần hầm hai cái não heo bổ sung mới đúng.”

 

Thiệu Phong muốn phản ứng lại, khi Tần Lan Lan chống nạnh đầy đe dọa, lại phải miễn cưỡng gật đầu:

 

“Ừ, chắc là thế.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...