8
“Đúng là hai người thì đủ, Từ Huệ lần đầu gặp khách, chưa có kinh nghiệm, cần em hỗ trợ. Quan trọng nhất là phía khách hàng chỉ đích danh muốn gặp em, là lần trước gặp đã để lại ấn tượng tốt. Thế nào, có vấn đề gì không?”
Đã thế thì tôi không tiện từ chối.
“Dạ không, không vấn đề.”
Tan ca, Lý Vĩ lái xe chở chúng tôi đến một nhà hàng.
Trong phòng riêng đã có một người đàn ông trung niên ngồi sẵn. Vừa thấy tôi, mắt ông ta sáng rỡ.
Tôi nhớ ra ông ta — Vương tổng của Hoa Quang Vật Liệu.
Năm ngoái từng đàm phán hợp tác, cuối cùng bất thành.
“Ôi, Triệu, lâu rồi không gặp!”
Ông ta niềm nở bắt chặt tay tôi, không buông.
Tôi ghìm cơn ghê tởm, rút tay ra:
“Xin chào Vương tổng.”
Ấn tượng của tôi về ông ta vốn chẳng tốt. Hôm ấy ánh mắt cứ dán khắp người tôi, tuy không tay chân cũng chẳng đàng hoàng gì.
Sau còn tìm cách xin số điện thoại, WeChat… đều bị tôi thẳng thừng từ chối.
Không ngờ hôm nay lại chạm mặt.
Trong bữa tiệc, chẳng mấy chốc tôi phát hiện vấn đề.
Lý Vĩ, Từ Huệ và Vương tổng ba người, hết lần này đến lần khác, chỉ nhắm vào tôi mà ép rượu.
Một ly nối tiếp một ly.
May mà tôi sớm có chuẩn bị.
Vì thế, tôi tươi, uống cạn từng chén, ra dáng vô cùng sảng khoái.
Ánh mắt Lý Vĩ và Từ Huệ chạm nhau, lóe lên tia đắc ý.
Tôi giả vờ say, lảo đảo đứng dậy đi vệ sinh, còn cố ý để điện thoại lại trên bàn.
Ra khỏi phòng, tôi lập tức tỉnh táo, lấy chiếc điện thoại dự phòng khác ra.
Quả nhiên, trong phòng ba người kia lập tức bàn bạc.
Nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nếu tôi không đề phòng trước… chẳng dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào!
Tôi lập tức bấm gọi 110:
“Tôi muốn báo án, có người bỏ thuốc vào đồ uống của tôi…”
Mười phút sau, cảnh sát ập thẳng vào phòng.
Lý Vĩ còn đang vênh váo khoe với Vương tổng:
“Con bé lần này coi như xong, có video quay lại, xem nó còn dám càn nữa không…”
“Đứng yên! Cảnh sát đây!”
Cả ba ngẩn người, chết sững tại chỗ.
Tôi òa khóc lao đến:
“Các ơi, họ bỏ thuốc vào đồ uống của tôi, còn định… định…”
Lý Vĩ vẫn cố chống chế:
“Không có! Hiểu lầm thôi! Cô có bằng chứng gì chứng minh?”
Tôi vừa khóc vừa lấy điện thoại ra:
“Vậy mấy lời này là gì?”
Trong bản ghi âm vang lên:
“Cách này có chắc không? Sao tôi thấy nó chưa say nhỉ?”
Lý Vĩ: “Yên tâm đi, Vương tổng. Nếu nó không say thì còn thuốc khác. Tôi mua loại đặc biệt trên mạng, uống xong thì mặc cho chúng ta gì cũng chẳng tỉnh nổi!”
Từ Huệ: “Đúng rồi Vương tổng, đừng gấp, em đã cho vào rượu rồi, chờ nó quay lại bắt nó uống hết là !”
…
Lời lẽ rành rành, ba kẻ cứng họng, không còn chối cãi.
Thực ra, trước khi ra khỏi phòng, tôi đã mở sẵn cuộc gọi từ chiếc điện thoại phụ, toàn bộ đối thoại trong phòng đều ghi âm.
Thêm nữa, số rượu tôi uống cũng chỉ là… nước lọc. Tôi đã lén đưa tiền cho phục vụ đổi trước.
Vậy nên, tôi mới thoát nạn.
Ba người bị áp giải về đồn, kiểm nghiệm cho thấy trong rượu quả thật có thuốc.
Vì sợ liên lụy, Vương tổng lập tức khai tuốt tuồn tuột, mong giảm nhẹ.
Mọi chứng cứ, nhân chứng đều đủ, chẳng ai thoát .
Ngày hôm sau, công ty mở cuộc họp khẩn.
Trưởng phòng mặt lạnh như tiền, tuyên bố:
“Lý Vĩ và Từ Huệ vi phạm pháp luật, đã bị sa thải. Công ty sẽ toàn lực phối hợp với cơ quan công an điều tra…”
Tan họp, chị Quyên nắm tay tôi còn run run:
“Thật đáng sợ! May mà em nhanh trí, chứ không thì…”
Một tuần sau, tòa án tuyên án: Lý Vĩ và Từ Huệ phạm tội cố ý bỏ thuốc, mỗi người lĩnh án hai năm tù. Vương tổng bị một năm.
Khi mọi chuyện đã khép lại, tôi cờ gặp Lý Vĩ lúc ta quay lại dọn đồ.
Hắn trừng mắt tôi, nghiến răng:
“Triệu Tiểu Hàn, cứ đợi đấy! Chuyện này chưa xong đâu!”
Tôi chẳng buồn để tâm.
Từ sau ngày đó, cuộc sống công ty của tôi hoàn toàn yên ổn.
Chỉ trong một năm, tôi chăm chỉ việc, nhanh chóng thăng chức tổ trưởng.
Khác hẳn với cái tên mang tiếng xấu của Lý Vĩ, tôi mọi người quý mến, tổ việc hòa thuận.
Tôi tin rằng, phía trước tôi sẽ còn rất nhiều cơ hội phát triển rộng mở.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?