4
Từ Huệ chắc tưởng khen, hí hửng giơ tay:
“Báo cáo quản lý, là em ạ!”
Quản lý sải bước đến, “bốp” một cái ném thẳng tập tài liệu xuống bàn ta:
“Cô mù à? Ngày thành lập công ty khách hàng mà cũng ghi sai, không thấy sao?”
Từ Huệ sững người.
Cầm lại tài liệu xem, quả nhiên sai thật.
Rõ ràng phần này Lý Vĩ đã giao cho tôi , khâu ký cuối cùng vẫn do Từ Huệ.
Tức là, tôi hộ ta không công, còn sai sót thì tính hết lên đầu ta.
Thực ra tôi đã quan sát từ lâu: Từ Huệ chưa bao giờ kiểm tra kỹ, chỉ liếc qua vài giây rồi ký.
Vậy nên lần này, tôi cố viết sai năm thành lập: 2004 thành 2002. Quả nhiên, ta chỉ mất hai giây ký roẹt, không thèm đọc.
“Khách hàng đang rất tức giận! Tôi thật không hiểu nổi, chỉ dựa theo tài liệu người ta gửi mà viết một bản giới thiệu thôi, mà cũng ghi sai năm thành lập. Cô bị ngốc à?!” – quản lý quát.
Từ Huệ cuống quýt, vội chỉ vào tôi:
“Không phải em viết! Là Triệu Tiểu Hàn viết, liên quan gì em đâu!”
Tôi lập tức phủi sạch:
“Không thể nào! Tôi là người kế hoạch, là người viết nội dung, sao tôi có thể thay ? Đây rõ ràng là công việc của .”
“Cô bậy! Rõ ràng là…”
Từ Huệ còn định cãi thì Lý Vĩ gắt lên cắt ngang:
“Đừng nữa! Sai là sai, chẳng có lý do gì hết!”
Cô ta tức tối, lẩm bẩm:
“Rõ ràng là ta cố ý…”
Nhưng dưới ánh mắt ra hiệu của Lý Vĩ, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Anh ta quay sang quản lý, vội vàng cam đoan:
“Quản lý yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình ấy!”
Thực tế, Từ Huệ là lính mới, sai thì cùng lắm bị xử nhẹ. Nhưng Lý Vĩ thì khác — là người cũ, nếu để cấp trên biết ta tùy tiện phân công dẫn đến lỗi nghiêm trọng, chẳng khác nào mất uy tín lãnh đạo.
Nên nồi này, chỉ còn cách bắt Từ Huệ gánh.
Quản lý mặt đen kịt:
“Từ Huệ đúng không? Khấu trừ nửa tháng lương! Lần sau còn tái phạm thì trực tiếp cuốn gói đi luôn!”
Từ Huệ nghe xong suýt bật khóc.
Đợi quản lý đi rồi, ta tôi như muốn nuốt sống:
“Cô dám chơi bẩn với tôi?”
Tôi nhún vai:
“Sao lại thế . Nhiệm vụ tổ trưởng giao cho tôi, chữ ký là của . Sai thì cứ việc thẳng với quản lý là tôi viết. Nhưng mà… nếu tôi cũng có thể nội dung thay , cần để gì? Cô nghĩ kết cục sẽ thế nào?”
Trong công ty, người vô dụng thì chỉ có một đường — bị đào thải.
Từ đó về sau, Lý Vĩ không dám khó dễ cho tôi trong công việc nữa.
Chỉ còn ở ngoài công việc, thỉnh thoảng lại tìm cách khó chịu.
Chiều hôm đó, còn năm phút mới tan , Lý Vĩ đột nhiên gọi tôi qua.
Tưởng có chuyện quan trọng, hóa ra chỉ là mớ “giáo huấn” với giọng điệu bề trên:
“Người trẻ phải biết chịu khổ, chịu thiệt, đừng tính toán hơn thua…”
“Đồng nghiệp phải biết thương, quan tâm nhau thì hiệu suất, chất lượng mới cao…”
Nói mấy câu này chưa đủ, ta còn bắt đầu chê bai từng nhân viên trong phòng, bình luận từ trong ra ngoài.
Cứ thế mà lải nhải suốt một tiếng đồng hồ!
Anh ta thì ung dung ngồi ghế, vung tay hệt như lãnh đạo đang “chỉ đạo giang sơn”.
Còn tôi thì đứng đến tê cả chân.
Tan ca từ lâu mà ta vẫn không nhận ra, cứ thao thao bất tuyệt.
Tôi nhịn không nổi:
“Nhưng tổ trưởng, đã hết giờ một tiếng rồi, tôi còn có việc riêng, nếu không có gì nữa thì tôi…”
Lý Vĩ lại không cho đi:
“Sao lại không có việc? Tôi đang trò chuyện với em mà! Em là nhân viên trọng điểm tôi đào tạo, tôi dạy thêm cho em một chút, em sẽ trưởng thành nhanh thôi!”
Thêm một tiếng nữa trôi qua cuối cùng ta vươn vai, gật gù hài lòng:
“Được rồi, hôm nay thế thôi, về đi!”
Tôi ra về mà chân bước loạng choạng.
Bạn thấy sao?