5
Nhìn bàn tay cầm điện thoại của mẹ run lên, tim tôi cũng theo đó mà đau thắt từng cơn.
Tôi nắm lấy tay bà ấy, cố kìm nén nước mắt: "Mẹ, không thể thay đổi đâu.
Nếu mẹ còn thương đứa con này, thì hãy tôn trọng quyết định của con, coi như con cầu xin mẹ."
Tôi chằm chằm vào bà ấy.
Mẹ đã già rồi, quanh mắt bà ấy toàn là nếp nhăn, lúc này vì chuyện của tôi mà mắt bà ấy đã đỏ hoe.
Tôi phải giải thích thế nào đây, đây vốn không phải chỉ là về vấn đề ngoại ?
Chẳng lẽ phải với bà ấy rằng, đứa con mà hai người nâng niu trong lòng bàn tay để nuôi lớn bị người ta xem như là người giúp việc miễn phí kiêm đồ chơi tiết dục hay sao.
Hai mẹ con cứ thế nhau, không ai thêm lời nào.
Một lát sau, mẹ quay lưng lại với tôi, bà ấy úp mặt vào hai tay mà khóc.
Sau khi bà ấy đã bình tĩnh lại, bà ất lại tiếp tục khuyên tôi: "Có lẽ là hiểu lầm thôi?
Mẹ thấy Tiểu Thẩm không giống người như ..."
“Mẹ.”
Tôi cắt ngang lời bà ấy: “Con tận mắt thấy.”
Rồi tôi lại bình tĩnh với bác sĩ: “Phiền bác sĩ in lại một bản, thật sự xin lỗi bác sĩ.”
Mắt mẹ tôi lại đỏ hoe, bà ấy đã không gì nữa.
Bác sĩ in lại một tờ thỏa thuận, đưa cho mẹ tôi.
Nhưng lúc này mẹ tôi lại lên tiếng: “Chờ mẹ một chút, mẹ, mẹ đi vệ sinh đã.”
Tôi nghiêng đầu không gì nữa, mà chỉ chết lặng chằm chằm vào tờ giấy A4 bên cạnh.
Khoảng hai mươi phút sau, mẹ tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh, lại chần chừ không chịu ký tên.
Thấy ánh mắt lảng tránh của bà ấy, tôi lập tức đoán ra đáp án.
“Mẹ, mẹ cho ta biết rồi phải không?”
Mẹ tôi lại khóc: "Mẹ biết như là không đúng, mẹ cũng vì muốn tốt cho con.
Con đã phải chịu bao nhiêu khổ sở vì đứa bé này, mẹ đều tận mắt chứng kiến, mà bây giờ..."
6
Đúng như mẹ tôi , vì đứa bé này, tôi đã phải chịu rất nhiều khổ cực.
Tôi và Thẩm Tri Yến kết hôn ba năm, vẫn chưa có con.
Đi khám ở bệnh viện mới biết tôi là thể chất khó thụ thai.
Cha mẹ chồng giục giã, cộng thêm việc tôi thực sự muốn có con.
Vì , tôi không ngại đến bệnh viện thụ tinh trong ống nghiệm.
Cây kim dài đâm vào tử cung, không phải một mũi kim là có thể lấy trứng, hơn nữa toàn bộ quá trình không tê, vô cùng đau đớn.
Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ cảm giác kim đâm vào da thịt, rồi nó từng chút một thăm dò để tìm kiếm trứng.
Nỗi đau này, tôi đã phải trải qua ba lần mới thụ thai thành công.
Tiếc là, lần đầu mang thai hơn ba tháng, không biết vì lý do gì, tôi đột nhiên bị ra máu, đến bệnh viện thì con đã không còn nữa.
Lần thứ hai, tôi phải hút trứng năm lần.
Mỗi lần ra ngoài, thấy sắc mặt tôi tái nhợt, Thẩm Tri Yến đều hôn lên mắt mày tôi, vành mắt ta đỏ hoe, chúng ta đừng sinh con nữa.
Chỉ cần hai chúng ta bên nhau đến già cũng tốt rồi.
Thậm chí ta còn với tôi hết lần này đến lần khác rằng, về già, tôi nhất định phải ra đi trước ta, vì người ở lại mới là người đau khổ nhất.
Lúc đó tôi đã bị ta cảm đến mức ngây dại.
Cũng chính vì những lời đó, dù có khổ sở đến đâu, tôi cũng quyết tâm sinh cho ta một đứa con.
May mắn là trời không phụ lòng người, tôi lại một lần nữa mang thai.
Từ khi mang thai, tôi luôn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ lại xảy ra sai sót gì.
Có thể ... để có con, tôi đã phải chịu những khổ cực mà người thường không thể chịu nỗi.
Hóa ra, tất cả đều là âm mưu quỷ kế của ta.
Bây giờ, dù trước đây có khó khăn đến đâu, tôi cũng phải từ bỏ sinh linh bé nhỏ này.
Bạn thấy sao?