Thấy tôi, ta lại nhíu mày, giọng khó chịu: "Anh em này, vất vả lắm mới đưa đồng nghiệp về nhà một lần, em lại... Người ta còn tưởng em không chào đón người ta đấy.
Anh biết là em cảm thấy không khỏe, em như thế thì thể diện của tôi đâu?
Vì tôi, em cũng nhẫn nhịn một chút chứ."
3
Thật nực .
Rõ ràng lỗi là ở ta, mà ta lại lợi dụng sơ hở đổ tội cho tôi.
Cứ như thể tôi mới là người có vấn đề.
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ mỉm xin lỗi ta, rồi dỗ dành ta thêm một chút.
Nhưng bây giờ, khi đã rõ bộ mặt thật của người đàn ông này, tôi càng cảm thấy ghê tởm hơn.
Tôi đá vào thùng rác đã có thêm mấy cục giấy vệ sinh rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
Từ trong đó rơi ra, còn có một cái bao cao su đã qua sử dụng.
Khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng của ta, hiếm khi thoáng hiện lên một tia hoảng loạn.
Tôi thản nhiên lên tiếng: “Kể từ khi biết tôi có thai, tròn một tháng nay, chúng ta chưa từng quan hệ.”
“Em nghe giải thích...”
Tôi cắt ngang lời ta: “Không có gì để giải thích cả, Thẩm Tri Yến, chúng ta ly hôn đi.”
Tối hôm đó, ta ngủ ở phòng sách.
Tôi ngủ một mạch đến chín giờ, khi tôi ra khỏi phòng thì ta đã đi rồi.
Vệ sinh cá nhân xong, tôi đến bệnh viện đăng ký khám để chuẩn bị phẫu thuật.
Bác sĩ siêu âm với vẻ mặt lạnh lùng.
"Đã ba tháng rưỡi rồi, thai nhi rất khỏe mạnh, tim thai cũng đã có, tứ chi cũng đang dần phát triển hoàn thiện.
Cô không thể thai bằng phương pháp hút thai, chỉ có thể thai. Cô chắc chắn là không cần nữa chứ?"
Tôi quay mặt đi, không vào khuôn mặt lạnh lùng của bác sĩ, nước mắt trong vô thức của tôi đã mờ tầm .
Sau đó tôi nghẹn ngào lên tiếng: "Chắc chắn không cần nữa.
Phiền bác sĩ sắp xếp phẫu thuật càng sớm càng tốt."
4
Thanh toán xong, tôi tắt điện thoại, bắt đầu từng xét nghiệm một.
Kéo dài đến tận nửa buổi chiều, trong suốt quá trình kiểm tra, tôi không ăn một hạt cơm nào.
May mắn là, ca phẫu thuật sắp xếp trong ngày.
Trước khi xác định phẫu thuật, tôi mới nhắn tin cho mẹ.
Tôi bảo bà ấy đến nhanh nhất có thể, vì bệnh viện cầu người nhà ký tên mới phẫu thuật.
Nực là, trong khoảng thời gian này Thẩm Tri Yến không gọi một cuộc điện thoại nào, thậm chí một tin nhắn cũng không có.
Cũng đúng thôi, trước đây khi chúng tôi cãi nhau cũng .
Giống như câu trả lời của ta trong câu hỏi trên diễn đàn: “Vì bà xã giận dỗi mà đi dỗ dành ư? Hoàn toàn không thể. Để mặc ta hai ngày, chẳng phải ta sẽ giống như con chó, vội vàng chạy đến tìm tôi sao?”
Con chó đó, rõ ràng đó là ta!
Không, ta còn không bằng con chó.
Khi mẹ tôi đến, tôi đã nằm trong phòng phẫu thuật rồi.
Nhìn thấy tôi, bà ấy lập tức rơi nước mắt, bà ấy nắm lấy tay tôi hỏi: “Như Nghiên, có chuyện gì ? Không phải khó khăn lắm mới mang thai sao? Sao con lại không cần nữa?”
Tôi nghẹn ngào lên tiếng: “Mẹ ơi, ta ngoại , ta ở nhà với một người phụ nữ khác...”
Nói đến cuối cùng, tôi khóc không thành tiếng.
Tuy học vấn của tôi thấp, tôi có một tuổi thơ hạnh phúc, cha mẹ thương nhau, gia giáo trong nhà cũng rất tốt.
Đặc biệt là sau khi tôi kết hôn với Thẩm Tri Yến, họ cho rằng mọi thứ của tôi đã viên mãn đến đỉnh điểm.
Trước đây, tôi cũng từng nghĩ rằng, hôn nhân của tôi sẽ giống như cha mẹ, Thẩm Tri Yến đã hủy tất cả.
Nghe tôi , mẹ tôi sững người một lúc, sau đó bà ấy xé nát tờ thỏa thuận phẫu thuật đang để bên cạnh.
"Con không thể bỏ đứa bé.
Như Nghiên, con nghe mẹ , tuy nó đã phạm sai lầm, nhất định nó sẽ sửa đổi. Mẹ sẽ gọi điện cho nó, dạy dỗ nó một trận."
Bạn thấy sao?