Kẻ Bội Bạc Đó [...] – Chương 2

Giọng điệu hài hước của hệ thống suýt khiến tôi phì . Tôi phải cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện buồn trong đời mình mới kìm lại nụ đang nở trên môi.

Tôi không trả lời Trần Phi, chỉ quay đầu bỏ đi.

Anh ta cũng không giận, cứ lẽo đẽo đi theo phía sau, rồi leo lên ghế phụ lái.

Trên đường về, ta tìm đủ mọi chuyện để , tôi thấy phiền, nên khi đến trước nhà ta, tôi thả xuống và phóng xe đi thẳng.

Vừa về đến nhà, ba mẹ tôi đã ùa tới: “Ninh Ninh? Sao về sớm thế?”

“Không phải con đi với Trần Phi để đăng ký kết hôn sao? Cậu ta đâu rồi?”

Mẹ tôi ngó đầu ra sau lưng tôi, tôi đưa tay đẩy đầu mẹ về phía trước, thản nhiên : “Không kết hôn nữa, con bỏ ta ở nhà rồi.”

“Có chuyện gì ?” Ba tôi nghe thế liền trợn tròn mắt.

Trên đường về, hệ thống đã kể cho tôi nghe thêm nhiều chuyện để thuyết phục tôi tin tưởng nó, thậm chí nó còn nhắc đến chuyện hồi ba tuổi tôi tè dầm rồi lén giặt quần.

Khi về đến nhà, tôi đã hoàn toàn tin tưởng vào những gì hệ thống , tôi quyết định giấu chuyện hệ thống, và thay vào đó, quăng cho ba mẹ tôi một tin chấn .

“Có một em họ xa sống nhờ nhà ta, nghe đâu đó là vợ nuôi từ nhỏ mà ba mẹ ta đã mua cho .”

“Hai người họ lớn lên cùng nhau.”

“Giờ con của họ đã hai tuổi rồi.”

Ba mẹ tôi: !!!

Cả hai đều hít vào một hơi lạnh.

Vài giây sau, mẹ tôi mới không tin nổi mà hỏi: “Chuyện này tin bao nhiêu phần?”

Tôi không ngần ngại đáp: “Một trăm phần trăm.”

“Ba, con nghi Trần Phi tiếp cận con không có ý tốt, con sợ ta sẽ cho gia đình mình. Ba giúp con điều tra về ta đi.”

Dù chưa có bằng chứng cụ thể, ba mẹ tôi luôn tuyệt đối tin tưởng tôi.

Thấy tôi chắc chắn như , ba tôi lập tức gọi người bắt đầu điều tra Trần Phi.

Nhân cơ hội này, tôi hỏi hệ thống: “Nếu tôi chia tay với Trần Phi, số phận của tôi có thay đổi không?”

Hệ thống đáp: “Làm gì có chuyện đơn giản ?”

“Cho dù có chia tay với ta, ta cũng sẽ tìm mọi cách để bám lấy , thậm chí còn có thể cùng đối đầu đến mức cả hai đều không còn đường lui.”

“Vì , muốn thay đổi hoàn toàn kết cục bi thảm đó, phải triệt để hạ bệ cả nhà Trần Phi, khiến họ không thể nào thêm rắc rối nữa.”

Tôi không tin chuyện đó, liền lập tức nhắn tin chia tay Trần Phi, ta chỉ trả lời vỏn vẹn ba chữ: “Anh biết rồi.”

Tôi tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, đúng như hệ thống đã , sự việc không đơn giản như .

Sáng hôm sau, Trần Phi không một lời, lẳng lặng dẫn ba mẹ đến tận dưới tòa nhà công ty tôi, lúc đó, tôi đang việc thì lễ tân gọi điện lên, có người dưới sảnh tìm tôi.

Khi tôi vừa bước xuống sảnh, mẹ ta, bà Lưu Kim Hoa, đã lao đến trước mặt tôi, người phụ nữ trung niên với gương mặt khắc khổ quỳ xuống ngay trước mặt tôi, cầu xin với giọng đầy bi lụy:

“Ninh Ninh, đang yên đang lành, sao con đột nhiên muốn chia tay Tiểu Phi ? Có phải con chê nhà chúng ta nghèo không?”

“Nhưng con đã đồng ý đi đăng ký với Tiểu Phi rồi mà, lúc trước con cũng không quan tâm chuyện đó. Giờ con hối hận rồi sao?”

“Chuyện của hai đứa, mọi người ở quê đều biết rồi, nhà không chịu nổi sự nhục nhã này. Cô quỳ xuống cầu xin con, con hãy cùng Tiểu Phi đi đăng ký nhé.”

Giọng của Lưu Kim Hoa vang dội khắp đại sảnh, tiếng cầu xin đầy sự thấp hèn khiến mọi người xung quanh ý.

Lúc này, những người đi qua lại đều ngoái đầu về phía tôi.

“Mẹ, đừng , đều là lỗi của con, con không thể cho Ninh Ninh cuộc sống mà ấy muốn. Nếu ấy chê con thì cũng là điều dễ hiểu.”

“Chỉ là con bất hiếu, nếu Ninh Ninh thật sự không muốn lấy con, thì đời này con sẽ không lấy ai khác. Con sẽ chờ ấy đổi ý.”

Trần Phi tỏ vẻ đau khổ, giả vờ đưa tay đỡ mẹ ta, cố mãi vẫn không thể đỡ bà đứng lên, ba ta thì chỉ đứng một bên âm thầm lau nước mắt.

Cả gia đình họ trông thật đáng thương.

Công ty mà tôi đang việc chỉ là một công ty con nhỏ của tập đoàn nhà tôi, do ba tôi lập ra để tôi có chỗ rèn luyện.

Văn phòng công ty chỉ chiếm hai tầng trong tòa nhà này.

Trong tòa nhà còn có các công ty khác, và nhân viên ở đây không ai biết tôi là ai. Thấy có chuyện lạ, nhiều người bắt đầu tụ tập lại xem.

Bên cạnh đã có người xì xào.

Tôi nghe loáng thoáng có người tôi ham giàu chê nghèo, vô trách nhiệm.

Thấy , Lưu Kim Hoa càng khóc lóc thảm thiết hơn.

Hệ thống tức đến mức chửi bới.

“Anh ta thật bỉ ổi! Chủ nhân, bọn họ đang dùng đạo đức để ép buộc đấy!”

Tôi , thì sao? Trần Phi vẫn không hiểu rõ con người tôi.

Anh ta tôi đầy khó xử, tỏ ra như thể đang nghĩ cho tôi: “Ninh Ninh, nhiều người đang thế này, ảnh hưởng không hay đâu.”

“Em nghe lời mẹ đi, chỉ cần ngày mai chúng ta đi đăng ký như dự định, bà ấy sẽ không lớn chuyện nữa.”

“Được không?”

Hệ thống châm chọc: “Anh ta đang mơ mộng hão huyền.”

“Toan tính của ta rõ ràng như muốn tạt thẳng vào mặt tôi.”

Trần Phi không biết mình đang bị mỉa mai, thấy sắc mặt tôi ngày càng kém, ta tưởng rằng đã khống chế tôi, liền tiếp tục : “Em yên tâm, nếu em chê nhà nhỏ, có thể về sống cùng em ở nhà em.”

Lần này đến lượt tôi không nên lời.

Quả là lòng tham không đáy, chưa cưới đã nóng lòng muốn vào sống ở nhà tôi.

3

Trần Phi chẳng lẽ nghĩ rằng chỉ có gia đình họ biết diễn kịch sao? Tôi cúi đầu, rồi ngẩng lên với đôi mắt rưng rưng: “Em chưa từng là không muốn cưới , không chỉ không cho em một đồng tiền sính lễ nào, mà còn không thèm tổ chức đám cưới.”

“Hỏi thử xem có nào lại không để tâm chuyện này? Các chị em ở đây, nếu là các chị, các chị có đồng ý không?”

Lời này vừa dứt, tất cả các phụ nữ có mặt, dù đã kết hôn hay chưa, đều quay sang Trần Phi và gia đình với ánh mắt khinh miệt.

Một người nóng tính lập tức lớn tiếng chế giễu: “Đúng là không ra gì!”

“Đây chẳng phải là ăn chùa sao? Mà còn dám đến đây ép buộc người ta nữa chứ.”

Trần Phi vội vàng giải thích: “Không, không phải như đâu.”

“Ninh Ninh, không phải không muốn cho em sính lễ và tổ chức đám cưới.”

“Nhưng em cũng biết mà, ba mẹ dạo này cần tiền, đã đưa hết cho họ rồi.”

“Chục triệu đồng, sao gom ngay chứ?!”

“Mình cứ đăng ký trước, sau này sẽ bù đắp cho em, không?”

Nói xong, có người bắt đầu đồng cảm với ta.

Một người đàn ông trung niên đang ngậm điếu thuốc trong đám đông liền tức giận lên tiếng: “Anh , tôi hiểu ông. Bây giờ cưới vợ đúng là đắt đỏ quá mức!”

“Cứ đòi hỏi chục triệu, cả trăm triệu, chúng ta là người bình thường, sao mà có nhiều tiền thế?”

“Cuối cùng lại phải đi vay mượn, tiền đưa cho nhà vợ mà chẳng lấy lại gì, lỗ sấp mặt!”

Dù Trần Phi không gì, tôi vẫn thấy ta khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng , người đàn ông đó tiếp tục than vãn về việc phải tốn bao nhiêu công sức để cưới vợ. Nhưng ngay sau đó, một người phụ nữ mặt lạnh bước tới từ phía sau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...