Kẻ Bội Bạc Đó [...] – Chương 1

1

Vì âm thanh kỳ lạ đó, tôi mãi không đặt bút ký tên.

Vị hôn phu của tôi, Trần Phi, thấy có chút lo lắng, ta liên tục giục: “Ninh Ninh, mau ký đi, nhân viên còn đang đợi đấy.”

“Đừng mất thời gian của họ.”

Tôi liếc ta một cái, rồi đặt bút xuống, Trần Phi càng thêm lo lắng, trông ta như sẵn sàng ký thay tôi ngay lập tức.

Chưa kịp để ta thêm, gương mặt vốn bình tĩnh của tôi bỗng nhiên lộ vẻ đau đớn: “Không , tự nhiên bụng em đau quá, không nhịn nữa, em phải đi vệ sinh đã.”

Sau đó, trong ánh mắt bất lực của nhân viên và Trần Phi, tôi vội vã chạy vào nhà vệ sinh công cộng, nhà vệ sinh có mùi khó chịu, lúc này lại giúp tôi rất nhiều.

Tôi và Trần Phi đã ở bên nhau từ thời đại học.

Thú thật, nếu không phải vì sự dịu dàng và quan tâm của ta tôi xiêu lòng, tôi đã không đồng ý lời tỏ của ta.

Chúng tôi nhau ba năm, và ta chỉ đưa tôi về quê một lần, sau đó, ta bảo rằng quê nhà xa xôi, đi lại khó khăn nên không đưa tôi về nữa.

Lần đó, ngoài tôi, và bố mẹ , còn có một người nữa, đó là một người phụ nữ trông nhút nhát, dè dặt.

Trần Phi đó là em họ xa của ta, vì không có ai thân thích nên ở tạm nhà ta. Nhưng tôi nhận thấy, sự tiếp giữa hai người họ quá tự nhiên, còn ánh mắt ấy khi tôi lúc nào cũng lảng tránh.

Mỗi lần tôi và ấy ở riêng, ấy luôn có vẻ như muốn gì đó lại không dám, khi ấy, tôi đã cảm thấy người phụ nữ này rất kỳ lạ.

Lúc đó, tôi không nghĩ ngợi nhiều.

Giọng vừa rồi, có phải đang về ấy không nhỉ? Nghĩ đến đây, tôi thử dùng ý niệm để chuyện với giọng trong đầu.

“Ngươi là ai? Dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi?”

“Ngươi người đó có phải là em họ xa của Trần Phi không?”

Giọng điện tử lại vang lên trong đầu tôi.

“Đúng , ấy không phải là em họ xa của ta, mà là vợ nuôi từ bé của ta.”

“Còn về ta, ta là ‘Hy Vọng,’ một hệ thống cứu rỗi. Vì phát hiện phù hợp với tiêu chí của chúng ta nên ta đến tìm .”

“Theo quỹ đạo cuộc đời ban đầu của , sẽ bị Trần Phi bày mưu chết, không để lại hậu duệ.”

“Còn Trần Phi thì không chỉ thoát khỏi mọi trừng của pháp luật, mà còn thuận lợi tiếp quản công ty của gia đình , từ đó phát triển nó ngày càng lớn mạnh.”

“Anh ta có tất cả danh vọng và tiền tài, còn thì tan cửa nát nhà.”

“Thời điểm tôi xuất hiện là rất đúng lúc, không cần phải trả bất kỳ cái giá nào. Chỉ cần tin tưởng tôi, có thể thay đổi cuộc đời mình.”

“Lan Ninh, có sẵn lòng tin tưởng tôi không?”

Những gì hệ thống khiến tôi vô cùng sốc. Dù còn nghi ngờ, tôi vẫn không kìm mà hỏi: “Ba mẹ tôi chết như thế nào? Cũng do Trần Phi sao?”

Giọng hệ thống đáp chắc nịch: “Đúng .”

“Để chiếm đoạt tài sản nhà , Trần Phi đã bỏ ra không ít công sức. Ngay từ khi biết về gia thế của , ta đã bắt đầu giăng một cái bẫy lớn.”

“Sau khi kết hôn chỉ một năm, ba mẹ lần lượt chết vì tai nạn.”

“Đầu tiên là ba , Trần Phi đã hỏng phanh xe, khiến ba không thể dừng lại và gặp tai nạn thảm khốc.”

“Sau đó, mẹ vì đau buồn trước sự ra đi của ba mà suy sụp. Trần Phi lấy cớ đưa bà đi dạo để giải tỏa tâm trạng, rồi lái xe chở bà lên núi.”

“Khi không ai ý, ta đã đẩy bà xuống vách đá, khiến mẹ chết thảm không còn thi thể.”

“Cuối cùng là . Anh ta lừa đi lặn biển, và khi chưa kịp phản ứng, ta đã hỏng thiết bị lặn, khiến chết đuối ngay giữa đại dương.”

Sau khi hệ thống xong, tôi im lặng, tôi thực sự rất thích lặn, thậm chí khi còn hẹn hò, tôi và Trần Phi đã đi lặn với nhau vài lần.

Dù kết cục mà nó có là thật hay không, tôi cũng không thể đánh cược, nếu chỉ có một mình, tôi có thể bỏ qua, tôi không thể lấy mạng sống của ba mẹ ra canh bạc.

Họ coi tôi như bảo bối, là những người thương tôi nhất trên đời này, và tôi không thể chấp nhận việc họ phải chết thảm chỉ vì tôi.

Trước khi rõ mọi chuyện, tôi nhất định sẽ không đăng ký kết hôn với Trần Phi.

2

Sau khi biết quyết định của tôi, giọng của hệ thống trở nên vui mừng hơn hẳn.

Nó nhắc nhở tôi một lần nữa: “Tuyệt đối không cưới Trần Phi, đây là ngã rẽ của số phận .”

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu.

“Hãy xem định từ chối thế nào?” Hệ thống hỏi tôi.

Tôi nhướng mày, mỉm đầy bí ẩn: “Chờ xem rồi biết.”

Nói xong, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa tới bàn đăng ký, chưa kịp ngồi xuống, Trần Phi đã nắm tay tôi một cách gấp gáp: “Ninh Ninh, cuối cùng em cũng trở lại rồi.”

“Chúng ta đã đợi em lâu lắm, mau ký đi, người ta sắp tan rồi.”

Từ khi nghe những gì hệ thống , mỗi lần thấy Trần Phi, tôi không thể ngăn mình nghĩ về cảnh ba mẹ chết thảm.

Mỗi người đều có điểm yếu của riêng mình.

Ba mẹ chính là điểm yếu của tôi.

Nhìn ta háo hức như , tôi rút tay lại và một câu cực kỳ kiêu ngạo.

“Đột nhiên em không muốn kết hôn nữa.”

“Về thôi.”

Gương mặt Trần Phi cứng đờ, vẻ lo lắng hiện rõ.

Một lúc sau, ta mới miễn cưỡng kéo nhẹ khóe miệng, thăm dò: “Ninh Ninh, em… em đang phải không?”

Tôi thản nhiên đáp: “Tất nhiên là không. Em đi đây, có đi không?”

“Nếu không thì chút nữa tự bắt xe về nhé.”

Nói xong, không cần quan tâm đến biểu cảm của ta, tôi quay lưng bỏ đi, hệ thống ngạc nhiên đến mức giọng có phần méo mó.

Nó lắp bắp hỏi: “Ơ… thật sự thẳng như à?”

“Chứ sao nữa?” Tôi trả lời một cách bình thản, “Tôi đâu có nợ gì ta.”

“Thứ nhất, tôi chưa tổ chức tiệc cưới với ta, thứ hai, tôi cũng chẳng đòi sính lễ gì, trắng ra, hôm nay đồng ý đi đăng ký kết hôn với ta, cũng chỉ là tôi miễn cưỡng mà thôi.”

“Tôi vốn không để tâm những chuyện này, vì dù ta có bao nhiêu tiền cũng không bằng tôi. Chỉ cần ta đối xử tốt với tôi là .”

“Giờ ngay cả chuyện đối xử tốt cũng còn nghi ngờ, thì ta còn gì mà tôi phải bận tâm?”

“Tôi không muốn kết hôn nữa, chẳng lẽ ta dám ép tôi sao?”

Hệ thống im lặng một lúc lâu.

Mãi đến khi Trần Phi đuổi theo ra ngoài, giọng của nó mới lại vang lên trong đầu tôi: “Cô đúng…”

“Ninh Ninh, em sao ?” Trần Phi tiến đến, nắm lấy cổ tay tôi, cau mày : “Hôm nay sao em lại bướng bỉnh như ? Chuyện kết hôn lớn như thế, sao em không cưới là không cưới?”

“Anh biết phải giải thích thế nào với ba mẹ đây?”

Tôi lườm ta: “Thì cứ thẳng là em không muốn cưới nữa, có gì mà khó ?”

“Nếu thấy phiền phức quá, thì chúng ta chia tay luôn cho xong!”

Nghe đến từ “chia tay”, ta mím môi, một lúc sau mới dịu giọng dỗ dành: “Được rồi, rồi, bây giờ em chưa muốn cưới thì cứ từ từ.”

“Anh nghe theo em, đừng chia tay nữa.”

“Em biết mà, cả đời này chỉ cần em, người khác không cần.”

Vừa dứt lời, giọng hệ thống liền vang lên với thái độ châm biếm.

“Người~ khác~ ~ không~ cần~”

“Chà, đứa con ở quê đã hai tuổi rồi đấy.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...