Ta không chịu, "Ta đã kể cho chàng nghe hết những chuyện dơ bẩn mà ta gặp ở nhà họ Tiền, chàng không thể thật với ta sao? Vợ trước của chàng tại sao lại bỏ chạy? Ta nghe người ta đồn, là vì Đắc Vạn và Đắc Quán nghe trộm ở tường?"
"Nhảm nhí! Nàng nghĩ rằng tam đệ và lão tứ là loại người đó sao?"
"Vậy rốt cuộc là vì sao?"
Triệu Đắc Thiên dường như không muốn nhắc đến người phụ nữ đó, thấy ta nhất quyết hỏi, chàng đành thở dài :
"Nhà ta đưa sính lễ ba lượng bạc rước nàng về nhà, tối hôm đó nàng đòi thêm mười lượng bạc nữa, rằng sợ sau này tiền của nhà ta đều tiêu hết vào tam đệ. Ta không đồng ý, nàng liền loạn, còn cào rách mặt ta. Mẹ, tam đệ và lão tứ nghe thấy liền đến khuyên can, nàng liền nằm lăn ra đất khóc lóc cả nhà ghét bỏ nàng."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó nàng mắng mỏ, mang theo hành lý bỏ chạy. Sau đó ta nghe người ta , nàng đã với bốn, năm gia đình rồi."
Ta cạn lời, "… Đây là lừa sính lễ thì có."
Ở trấn từng có một vở kịch, kể về một gã đàn ông phong lưu chuyên lừa gạt các góa phụ có của cải, trong ba năm đã lừa hai trăm lượng bạc, sau đó bị phát hiện, bị kết án trả lại toàn bộ tài sản, còn bị đánh bốn mươi roi và bị tù mấy năm.
Một người khỏe mạnh, không chịu khó ăn, lại chuyên tâm đi lừa gạt người khác, theo ta, đánh c.h.ế.t cũng đáng.
Nhà họ Triệu nghèo khổ như , còn bị lừa mất ba lượng bạc, lừa tiền cũng đành, người phụ nữ đó còn vu khống cho hai em chồng, thật đúng là đồ khốn nạn.
Đặc biệt là Đắc Vạn, cậu ấy là người đọc sách, sau này muốn thi cử quan.
Nếu không có danh tiếng tốt thì sao ?
Tuy nhiên, nhờ mà ta lợi.
Nhà họ Triệu, mẹ chồng tấm lòng ấm áp, nhị ca chịu khó, Đắc Vạn giỏi đọc sách, Đắc Quán khéo tay, tuy sinh kế hiện tại có khó khăn, ngày càng tốt hơn.
Người xưa nghèo không bén rễ, giàu không truyền đời, chỉ cần không tiếc mồ hôi, gia đình đoàn kết, thì không có gì là không thể vượt qua.
6
Quán ăn nhỏ "Quý Khách Đến Vui" ngày càng ăn phát đạt.
Cha ta tuy bề ngoài có vẻ gian manh, lại có cái miệng ngọt ngào, bất kể là quan lớn, dân đen, hay thiếu nữ, bà già, chỉ cần bước chân vào quán nhỏ, không ai là không khen ngợi chủ quán Phan nhiệt .
Thật buồn khi ngay cả Tiền Tài Chủ cũng trở thành khách quen của quán ăn nhỏ.
Cha ta tươi rói, mỗi lần gặp Tiền Tài Chủ là lại vỗ vai xưng huynh gọi đệ, còn giả vờ quan tâm hỏi han, “Lão Tiền, nhà mới của ông xây xong chưa? Vết bỏng ở chân ông lâu rồi mà chưa khỏi sao? Sao vẫn còn đi cà nhắc thế này?”
Tiền Tài Chủ mặt lúc xanh lúc trắng, “Lang trung bảo sắp khỏi rồi.”
“Thế thì tốt quá! Hôm nay có món cá sông cay tê mới, gọi một phần thử nhé?”
“Lang trung bảo nhất định phải kiêng khem…”
“Ài, người sống c.h.ế.t chỉ có một lần, không c.h.ế.t thì sống mãi! Theo tôi , nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống, có mấy lang trung tay nghề không ra gì, cứ đổ lỗi cho người bệnh không kiêng khem, ngày mai tôi giới thiệu cho ông một thần y!”
“Thôi , gọi một phần, thêm một bình rượu ngon!”
Cha ta khoái chí, “Rượu Trúc Diệp Thanh chế từ kinh thành, chỉ có ở chỗ tôi, giá hơi đắt, mười lượng bạc một bình, hôm nay ông may đấy, không say không về!”
Thực ra cha ta đâu có rượu Trúc Diệp Thanh gì, đó là rượu hỗn hợp do ông tự pha từ rượu đục, nước giếng và một số loại hương liệu không tên.
Rượu này rất thơm uống lâu sẽ tổn thương nguyên khí của đàn ông.
Ta thấy cách của cha quá đê tiện, ông không để ý, còn nham hiểm , “Để xem lão già dê đó còn dám ức h.i.ế.p con nhỏ không!”
“Cha không lo hắn tìm cha phiền phức à?”
Cha ta lạnh, “Lão già đó nếu không muốn trở thành trò cho cả trấn thì cứ việc đến tìm. Mà đi cũng phải lại, hắn sao biết là ta , chúng ta giờ là rượu thân thiết mà.”
Ta: “…”
Nói thật, ta hận lão Tiền Tài Chủ, hận đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Khi ở nhà họ Tiền, ta có hai tỷ muội tốt, một người bị hắn nhục rồi nhảy giếng, một người thề c.h.ế.t không chịu bị bán cho một lão góa xấu xí và lùn tịt trong trấn.
Nô tỳ cũng là người, cũng có m.á.u có thịt, có cha có mẹ, lão Tiền Tài Chủ lại không coi chúng ta là người.
Cha ta lúc đó bán ta, là ký khế ước với người quản gia của nhà họ Tiền, nếu Tiền Tài Chủ không nhận ra cha ta thì thôi, coi như kẻ ác có kẻ ác trừng trị.
Bạn thấy sao?