Ta giật mình, "Ý chàng là?"
Là do cha ta, Phan Phú Quý ?
Sáng hôm sau, Phan Phú Quý lại đánh xe đến nhà Triệu, vẻ mặt hớn hở, sáng láng, trông giống như vừa xong chuyện gì đó đắc ý.
Ta lén kéo ông ra một góc, "Vụ cháy ở nhà Tiền là do cha ?"
Phan Phú Quý ưỡn ngực, "Đúng ."
"Sao cha có thể chuyện này? Không sợ nha môn bắt à?"
"Chậc, bắt ta gì! Ta chỉ đưa cho một thằng bé ăn xin vài cái bánh trắng, bảo nó chút rắc rối cho nhà họ Tiền. Dù có bắt, cũng bắt thằng bé ăn xin, liên quan gì đến ta."
"Cha không sợ thằng bé tố cáo cha à?"
"He he he, ta đã cải trang rồi, nó biết ta là ai? Con yên tâm, cha không có tài gì khác, chỉ có mánh khóe là nhiều.
Kẻ nào bắt nạt con ta, hừ! Cho chết!"
Ta hít một hơi sâu, xoa trán, thật sự là lo lắng.
Quả nhiên, người không đứng đắn, đến c.h.ế.t cũng không đáng tin.
Phan Phú Quý lần này đến là để lấy tiền của ta, ông đã chọn một cửa hàng ở trấn, muốn mua về mở quán ăn nhỏ.
"Không chỉ là quán ăn nhỏ, sau này các ngươi chỉ việc đậu phụ, ta sẽ cho xe chở đến cung cấp cho các tửu lâu và nhà giàu, bận rộn lắm đấy."
Phải , đầu óc của cha ta vẫn rất sáng suốt, và ông ấy có tài ăn , ở đâu cũng có thể kết giao với đủ hạng người. Chỉ mới đến trấn Đào Nguyên không bao lâu, ông đã kết với một nhóm nhậu thuộc đủ loại tầng lớp xã hội.
Giữa tháng Chín, quán ăn nhỏ "Quý Khách Đến Vui" chính thức khai trương. Ngày khai trương, khách đến tấp nập như mây, ông mặc áo ngoài màu đỏ tía và đội mũ nhỏ màu gấm, vui vẻ đi lại trong quán, gặp ai cũng chào hỏi, lời toàn là lời tốt lành, khiến khách hàng ai nấy đều cảm thấy như đang bay trên mây.
Ngày hôm đó, có một bàn khách tò mò, gọi một suất tám món đậu phụ thập cẩm. Khi hộp gỗ chạm khắc hoa văn to bằng hai thước mang ra, khách hàng lập tức bị mê hoặc bởi hương thơm ngào ngạt.
Chỉ thấy trong hộp gỗ sắp xếp gọn gàng tám món ăn, gồm có đậu phụ lạnh sốt mè, đậu phụ trộn hành lá, đậu phụ xào rau theo mùa, đậu phụ chiên khô với thịt, đậu phụ nhồi khổ qua, viên đậu phụ thập cẩm, đậu phụ sốt tương, và canh đậu phụ nấm tươi.
"Ngon, mềm, mịn như thạch! Chủ quán, đậu phụ này mua ở đâu ?"
"Không giấu gì quý khách, đậu phụ này là do quán chúng tôi tự . Nếu quý khách thích, ngày mai tôi cho người mang đến tận nhà quý khách."
"Được."
"Chủ quán, cho chúng tôi một suất đậu phụ thập cẩm nữa."
"Được ngay, xin chờ chút."
"Chủ quán, bàn này cũng muốn."
"…"
Không ngờ rằng, với tài ăn không ngừng của cha ta và tay nghề nấu ăn của đầu bếp, ngày khai trương, quán ăn nhỏ đã thu về ba lượng bạc ròng, cắt hết ba thùng đậu phụ.
Khi dọn dẹp xong, Triệu Đắc Thiên đến giúp, sổ sách mà kinh ngạc đến trợn mắt há miệng, "Cha ăn thật giỏi, hơn hẳn con."
Ta ánh mắt ngưỡng mộ của hắn, "Phì" một tiếng rồi bật , không nhịn mà an ủi hắn, "Chàng cũng có ưu điểm của mình mà."
"Nói nghe thử xem."
"Chàng khỏe mạnh, chăm chỉ, nắm đ.ấ.m cứng."
Mũi của Triệu Đắc Thiên suýt nữa thì vẹo, "Chỉ có ?"
Ta ngạc nhiên, "Như còn chưa đủ sao?"
Một cú đ.ấ.m có thể đánh gục kẻ xấu, điều này rất nam tính mà, sao hắn còn không hài lòng?
Có vẻ như ta đã Triệu Đắc Thiên giận, vì cả buổi tối hắn không thèm để ý đến ta. Ta đưa khăn cho hắn lau mặt, hắn cũng chỉ hừ một tiếng qua mũi, lau xong mặt thì quay lưng ngủ luôn.
Ánh trăng sáng sao thưa, đêm khuya thanh vắng, trước sau nhà, tiếng dế, tiếng dế mèn, tiếng chuột cứ "chi chí chít chít" không ngừng.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, "rầm" một tiếng, hình như có cái gì đó trong sân bị thổi đổ. Triệu Đắc Thiên ngồi bật dậy, xuống giường ra ngoài kiểm tra. Lát sau, hắn trở vào, tháo giày, lên giường và bò đến bên cạnh ta.
"Đồ vô tâm, đưa cho nàng đây."
Hắn thắp nến, đưa cho ta một cái gói bọc bằng vải trắng.
Ta dụi mắt, nhận lấy và mở ra, thì ra là một đôi hoa tai bạc.
"Mua cho ta?" Dưới ánh nến, ta ngớ ngẩn, đeo đôi hoa tai vào tai, vừa vui mừng vừa trách chàng, "Sao lại tiêu tiền bậy bạ nữa?"
Triệu Đắc Thiên nhếch mép , "Nhớ kỹ, ta còn một ưu điểm nữa, đó là thương vợ."
Một câu " thương vợ" thốt ra, ngay lập tức cả lẫn nghe đều đỏ mặt.
Đặc biệt là ta, khuôn mặt như hoa lập tức đỏ bừng như bị lửa đốt, dường như có thể nhỏ ra nước hoa hồng.
Nhưng ta có chút thiếu suy nghĩ, ngay trong lúc cảm nồng nàn, ta lại bất ngờ rùng mình và hỏi một câu ngớ ngẩn, "Chàng cũng thương người vợ trước như sao?"
Sắc mặt Triệu Đắc Thiên ngay lập tức chuyển từ đỏ sang đen, "… Không."
"Tại sao?"
"Không tại sao."
Bạn thấy sao?