Hỷ Giáng Thiên Vạn [...] – Chương 12

Mặt ta càng nóng hơn, cả người như bốc cháy, "Cũng không tốt đến —— tại sao hôm nay chàng lại ép Phan Phú Quý uống rượu đến say như ?"

 

Triệu Đắc Thiên nhướng mày, "Không chuốc cho ông ấy say mơ màng thì sao moi lời thật từ ông ta? Nhỡ đâu tờ giấy bán thân là giả thì sao?"

 

"Không ngờ, chàng cũng tinh ranh phết."

 

"Cẩn thận vẫn hơn. Nhưng nghe những lời ông ta thì chắc ông ấy là cha nàng thật. Nàng có trách ông ấy không? Sau này định sao?"

 

 

Ta khung cửa sổ nửa mở, khẽ thở dài, "Ôi, đến trách thì cũng không, mà gần gũi cũng không. Dù gì ta cũng không có ấn tượng gì về ông ấy, sau này coi như một người thân bình thường mà đối xử thôi."

 

Dù ông ấy đã bán ta trong năm đại hạn, ông cũng đúng, năm đó một người góa vợ vô công rồi nghề như ông mà nuôi một đứa bé thì không bán ta cũng c.h.ế.t đói thôi.

 

Rốt cuộc lúc đó cũng có không ít người c.h.ế.t đói.

 

Trên đời này có những việc không thể cứ chấp nhặt mà tính toán, phải sống sao cho qua ngày thôi.

 

Sáng hôm sau, Phan Phú Quý tỉnh rượu, kéo ta ra sau giàn dưa chuột, vẻ mặt thần bí.

 

"Hỷ Nhi à, đây là tờ ngân phiếu năm mươi lượng, con cất kỹ đi, tuyệt đối đừng để nhà chồng biết. Tuy cha cố giả say, nghe bọn họ đối xử với con cũng không tệ, lòng người khó đoán, con phải cẩn thận."

 

Ta: "… Hôm qua cha giả say à?"

 

"Cha không giả say, mấy lời linh tinh thì sao khiến họ buông lỏng cảnh giác?"

 

Ta: "…"

 

Ta thật sự không nên lời, thời buổi này sao toàn người khôn thế này, chỉ có ta là ngây thơ như một đứa ngốc.

 

Phan Phú Quý hôm qua thổi phồng rồi, cái đồi mà ông ấy mua quả thật có khoáng sản, không đáng giá bao nhiêu, giờ ông ấy bán hai trăm lượng, định tìm việc ăn mới ở trấn Đào Nguyên.

 

Tiền của ông ấy, ta dĩ nhiên không muốn nhận, khi đang từ chối, ta bỗng nhớ lại một số chuyện hồi nhỏ.

 

Tất nhiên, dù nhớ lại cũng mơ hồ thôi, ta nhớ mang máng ông ấy khá mê cờ bạc.

 

Hai trăm lượng, đủ để dưỡng già, lỡ bị ông ấy đánh bạc hết thì sao?

 

Nghĩ đến đây, ta lập tức đổi ý, nhanh chóng nhận tờ ngân phiếu, nhét vào ngực, thấp giọng hỏi ông, "Số tiền còn lại đâu? Cha giấu ở đâu?"

 

Phan Phú Quý ngẩn ra, rồi lấy từ trong n.g.ự.c ra, "Dĩ nhiên là mang theo người, ta sợ bị mất."

 

Ta nhanh tay lẹ mắt, giật hết tờ ngân phiếu từ tay ông ấy, "Ông nợ tôi, biết không. Ông cũng thấy đấy, nhà chồng tôi nghèo, chồng tôi bán đậu phụ thì kiếm bao nhiêu tiền? Thế này đi, tôi giữ số tiền này, dùng không hết sẽ trả lại ông, ông thấy sao?"

 

Nghe , ông già rụt rè lắc đầu, nước mắt như muốn trào ra, "Hỷ Nhi, sao con lại như chứ?"

 

"Ta hỏi ông, ông có tái hôn và sinh con không?"

 

"Không, chỉ có đoạn duyên với quả phụ Thôi thôi."

 

"Vậy có nghĩa là sau này ông sẽ bám vào tôi để dưỡng già."

 

"Nhưng con còn chưa nhận ta."

 

"Cha, chuyện này cứ quyết định nhé."

 

Phan Phú Quý nghe thấy ta gọi "cha", vui mừng đến mức suýt khóc, "Quyết định! Quyết định! Nhưng Hỷ Nhi, con phải đưa cha hai mươi lượng trước, cha phải mua nhà ở trấn."

 

Ta nhướng mày, "Chuyện này dễ thôi, chồng con hàng ngày đều phải lên trấn bán đậu phụ, con bảo chàng giúp cha đặt mua nhà luôn."

 

Ông già thở dài, quay đầu đi, vừa đi vừa lẩm bẩm, "Ta tiểu nhân cả đời, sao sinh ra đứa con còn gian xảo hơn ta ?"

 

Sáng sớm, Triệu Đắc Thiên xong năm thùng đậu phụ, Phan Phú Quý ăn sáng xong, rảnh rỗi bèn ngồi mắng rể.

 

"Một là biết ngươi ngu ngốc, chỉ với chút đậu phụ này, mấy nhà hàng chia ra cũng hết, còn phải đi rao bán khắp nơi?"

 

"Nhạc phụ đúng."

 

"Ngươi nên xây một xưởng, người mấy việc nặng như xay đậu, nấu sữa, không thể chỉ dùng sức con ta."

 

"Con xin tuân lệnh."

 

"Ngươi ăn, còn non lắm."

 

"Nhờ nhạc phụ chỉ bảo thêm."

 

Phan Phú Quý tức tối cắn miếng dưa chuột, bao nhiêu giận dữ buổi sáng đều trút hết lên người rể ngoan ngoãn.

 

Quê ta ở Thanh Thủy Trấn, Yên Châu, cách trấn Đào Nguyên bốn mươi dặm. Cha ta, Phan Phú Quý là kẻ nhàn rỗi khét tiếng trong làng, lại có cái miệng khéo, năm đó lừa đẹp nhất mười dặm tám làng lấy ông.

 

Chỉ là mẹ ta mệnh khổ, cưới về bốn năm đã bệnh mất, chỉ để lại cha ta và ta sống với nhau.

 

Quê nhà không còn thân thích gần, mấy người họ hàng xa cũng ghét ông đến phát sợ, nên lần này cha ta quyết tâm ở lại trấn Đào Nguyên.

 

Triệu Đắc Thiên việc có năng lực, chỉ mất hai ngày đã dùng mười lăm lượng mua cho ông một ngôi nhà tốt. Ngôi nhà không lớn, nằm ở rìa trấn, đi xe ngựa chỉ mất hai chén trà là đến thôn Đào Thủy.

 

Cha ta cũng không phải kẻ lười biếng, chỉ đi loanh quanh trấn Đào Nguyên một ngày, đã giúp nhà ta bán thêm ba thùng đậu phụ mỗi ngày.

 

"Không ngờ, cha nàng cũng khá lợi ."

 

Sau bữa tối, bên giếng, Triệu Đắc Thiên đang lấy nước, ta dùng bông mướp rửa bát, không nhịn với ta.

 

Ta cũng theo, "Gọi là mèo có mèo đường, chó có chó đường."

 

"Sao nàng lại cha mình như ? Đúng rồi, hôm nay nhà Tiền tài chủ bị cháy, đốt mất mấy chục gian phòng, nghe có người bị thương."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...