Huynh Đệ Tốt Của [...] – Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

7

Đến tầng trệt, tôi vội vã muốn chạy đi, kết quả bị Sở Trạch túm cổ áo kéo ngược lại, lưng tôi đập thẳng vào lồng n.g.ự.c ấy.

Giọng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu:

“Muốn chạy đi đâu?”

Thế là tôi bị ấy lôi thẳng xuống bãi đỗ xe.

Thấy tôi không chịu nhúc nhích, tựa tay lên cửa xe, giọng điệu lười nhác:

Gai xương rồng

“Tự mình lên xe, hay để bế lên?”

Xung quanh có không ít người qua lại, đã có mấy người nhìn về phía này.

Tôi không muốn mất mặt, đành nhanh chóng kéo cửa xe, tự mình ngồi lên.

Sở Trạch không vội lái xe, mà bất ngờ nghiêng người lại gần, tôi giật nảy mình.

“Anh gì đấy?!”

Anh cong môi, ý cười lộ ra chút lấc cấc:

“Cài dây an toàn cho em thôi, em nghĩ định gì? Hửm?”

Nói chuyện thì nói chuyện, “hửm” cái gì mà “hửm”, nghe mà xấu hổ c.h.ế.t đi được.

Khi xe dừng trước nhà tôi, Sở Trạch khóa cửa xe lại.

“Có gì thì nói đi, tin nhắn hôm qua là sao? Cho em cơ hội nói thẳng trước mặt tôi đây.”

Tôi cúi đầu, khẽ nói: “Không có gì cả, chỉ là cảm thấy chúng không hợp nhau, xin lỗi vì đã mất thời gian của trong suốt thời gian qua.”

Anh ấy bật cười vì tức, lấy hộp t.h.u.ố.c lá từ bảng điều khiển, hạ kính xe xuống, khi chuẩn bị châm lửa thì lại thu tay về.

Tôi đã ngồi xe ấy rất nhiều lần, ấy chưa từng hút thuốc trong xe, vì tôi sẽ bị ho.

“Bây giờ mới nói, Ôn Nguyên , có phải hơi muộn rồi không?”

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh nhất có thể: “Xin lỗi, hôm đó là em chủ trêu chọc . Sau này em vẫn sẽ gọi trai, em sẽ không vượt qua ranh giới nữa.”

Sở Trạch không nói gì, đáy mắt ấy đỏ lên, trông có chút đáng thương.

“Ôn Nguyên, em nghiêm túc chứ?”

“Ừm.”

Tiếng khóa xe “cạch” vang lên, tôi vội vã mở cửa chạy ra ngoài, không dám quay đầu lại, sợ bản thân lại sa vào lưới một lần nữa.

Tối hôm đó tôi trằn trọc không ngủ được, mở lại lịch sử tin nhắn với Sở Trạch, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.

Anh ấy bình thường rất bận, chưa bao giờ bỏ sót tin nhắn nào của tôi.

Chỉ cần tôi đã nói qua, ấy đều nhớ hết.

Tôi bắt đầu nghĩ liệu có phải mình đã quá đáng không, chưa hỏi rõ ràng chuyện gì đã vội phán tội c hết.

Sau một đêm không ngủ ngon, tôi lê đôi mắt thâm quầng đến trường, mấy ngày liền đều sống trong trạng thái mơ hồ, không thiết tha gì hết.

Cho đến khi Lục Hiểu Kiều nhận ra điều bất thường, ấy dựng đứng quyển sách trên bàn che đi ánh mắt của giáo viên, rồi ghé sát vào hỏi nhỏ:

“Chia tay rồi à? Mắt thâm quầng thế này.”

Tôi gật đầu, úp mặt vào sách, cả người chìm trong cảm giác chán nản, chẳng còn hứng thú với bất cứ thứ gì.

Cô ấy không ngờ mình lại đoán trúng.

“Sao thế? Không thể nào, hôm đó ta nhìn cậu say đắm đến mức sắp nhỏ nước ra rồi còn gì.”

Thật sao?

Tôi kể lại đầu đuôi mọi chuyện, bao gồm cả việc tôi đã ngủ với Sở Trạch.

“Cái quái… Đỉnh thật đấy!”

“Đi hỏi cho rõ ràng đi! Người cũ thì sao chứ, đã chia tay rồi nghĩa là không hợp, cậu lại dễ dàng buông tay vậy à? Đó là một soái ca đấy! Là người cậu thích đấy!”

Anh trai tôi trước giờ luôn mắng tôi, gặp chuyện là thích trốn tránh, không dám đối diện vấn đề.

Nếu thật sự là tôi hiểu lầm thì sao? Nhỡ đâu ấy chẳng còn cảm gì với người cũ, tất cả chỉ là do tôi tưởng tượng ra.

Nói là , tan học tôi lập tức đến công ty của Sở Trạch.

8

Lễ tân quen mặt tôi, nên tôi dễ dàng đi vào.

Văn phòng của Sở Trạch không đóng hoàn toàn, vừa bước đến gần tôi đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

“Sở Trạch, em hối hận rồi, chúng quay lại đi.”

Tôi lùi lại vài bước, nhìn vào bên trong.

Một tóc dài đứng trước mặt Sở Trạch, ngước lên nhìn ấy, nước mắt lã chã rơi, trông đáng thương vô cùng.

Chắc là Tịch Nam nhỉ.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -trai/chap-3.html">https://otruyen.vn/huynh-de-tot-cua--trai/chap-3.html.]

Thấy Sở Trạch không phản ứng, bỗng nhào vào lòng , hai tay ôm chặt lấy eo ấy.

Tôi lập tức đỏ mắt, muốn quay người bỏ đi, vừa xoay người thì lại va vào lao công, tạo ra tiếng .

“Xin lỗi.”

Cô lao công vội xua tay, hỏi tôi có bị đau không.

Nơi bị xe đẩy va vào đau nhói, tôi không muốn để người bên trong phát hiện ra mình, bèn lắc đầu rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng không kịp nữa rồi.

Sở Trạch đuổi theo, gọi tôi từ phía sau: “Ôn Nguyên!”

Hung dữ gì chứ, tôi còn chưa nổi giận mà!

Tôi không dám dừng lại, cứ tập tễnh bước về phía trước, nước mắt sớm đã chảy dài, trông vô cùng thảm .

Chưa đi được mấy bước, cánh tay tôi đã bị một lực mạnh giữ chặt.

Tôi cúi đầu, lau mặt, giọng nói ngắt quãng vì khóc: “Xin lỗi… đã phiền… hai người… cứ tiếp tục đi.”

Tịch Nam cũng bước ra, hỏi: “Sở Trạch, ấy là ai?”

Sở Trạch nhìn lướt qua đầu gối sưng đỏ của tôi, bế bổng tôi lên mà chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái, rồi bước thẳng vào văn phòng, còn tiện chân đá cửa đóng lại.

Tôi bị Sở Trạch bế đặt lên ghế sofa.

Anh ấy lấy hộp cứu thương, quỳ một chân xuống trước mặt tôi, đặt chân tôi lên đầu gối mình, dùng bông sát trùng nhẹ nhàng lau vết thương, còn vừa lau vừa thổi.

“Có đau không?”

“Không cần lo.”

Tôi muốn rụt chân lại, ấy không cho, lòng bàn tay giữ chặt lấy bắp chân tôi, không để tôi nhúc nhích.

“Hazz, còn đậy là không khách sáo đâu!”

Tôi quay đầu đi, không nhìn ấy, hàng mi dài vương đầy nước mắt, trông thật đáng thương.

Sở Trạch cẩn thận đặt chân tôi xuống, bất lực thở dài, đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.

“Khóc cái gì, chẳng phải em bảo chỉ thử thôi à? Bây giờ lại giở trò gì đây?”

“Thì em nói thì sao chứ, còn ôm ấp người khác, có phải em đến muộn chút nữa là hôn ấy rồi không!”

Tôi thừa nhận mình có chút ngang ngược vô lý, tôi không chịu nổi cảnh ấy ôm người khác.

Anh bỗng chống hai tay lên tay vịn ghế, rướn người sát lại gần tôi, khẳng định chắc nịch: “Noãn Nguyên, em ghen rồi.”

“Mấy ngày nay em giận là vì ấy đúng không? Anh và ấy chẳng có gì cả, trước đây có nhau, đã chia tay lâu rồi. Hôm nay ấy đến không hề biết trước, ôm tôi cũng là đột ngột, lập tức đẩy ra ngay. Người muốn hôn là ai, em còn không rõ sao?”

Sở Trạch áp sát, hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi, mũi toàn là mùi gỗ trầm trên người .

Giọng tôi run lên, mắt cụp xuống: “Làm sao tôi biết được, hung dữ như vậy, ngay cả người cũ cũng tìm…”

Chưa kịp nói hết câu, môi tôi đã bị ấy chặn lại.

Ánh hoàng hôn rực rỡ vừa hay chiếu lên mặt chúng tôi, ấm áp vô cùng.

Trong căn phòng yên tĩnh, tác của ấy không dừng lại, tôi thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mút nhẹ, không ngừng kích thích dây thần kinh.

Tôi siết chặt nắm tay chống lên n.g.ự.c , ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của .

9

“Anh gì vậy? Chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì mà dám hôn em?”

Sở Trạch nheo mắt, sống mũi cao thẳng nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi tôi: “Quan hệ đã ăn sạch uống sạch rồi, ngoài ra em còn muốn gì nữa? Chỉ cần em đồng ý, bây giờ đi tìm trai em xin sổ hộ khẩu ngay.”

Trong nháy mắt, hơi nóng lan khắp gò má, đôi tai và lồng n.g.ự.c cũng dần dần đỏ bừng.

Ánh mắt quá nóng bỏng, tôi cố gắng giữ vững cơ thể để đối diện với , khẽ thì thầm: “Sổ hộ khẩu cũng không ở chỗ em.”

“Nhưng chưa từng tỏ với em, toàn là em chủ .”

Sở Trạch vùi đầu vào cổ tôi, giọng nói trầm thấp, quyến luyến vang lên bên tai: “Anh thích em, ừm… Anh thích Nguyên Nguyê .”

“Anh không chỉ muốn thử một chút, mà muốn ở bên em cả đời.”

Đôi mắt tôi phản chiếu ánh sao lấp lánh, trái tim không cách nào kiềm chế mà tràn ngập niềm vui.

“Trùng hợp quá, em cũng vậy.”

Hiểu lầm được giải quyết, cả người tôi nhẹ nhõm, ngay cả trai tôi – cái tên đáng ghét kia – nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều.

Bọn họ chuẩn bị đi cắm trại và gọi cả Sở Trạch theo.

Anh trai tôi nhìn tôi chạy tới chạy lui trong nhà, chẳng hề có ý định thu dọn đồ đạc, khóe miệng giật giật: “Ôn Nguyên , em bị điên rồi à? Nhà mình vẫn còn ít tiền, đưa em đi chữa bệnh nhé.”

“Nếu không thì nhờ Sở Trạch giúp, dù sao nó cũng có tiền, có thể đưa em đến bệnh viện tốt hơn.”

Sở Trạch ngồi xổm bên cạnh vali bật cười, khóe môi cong lên một đường cong đẹp mắt.

Quá mất mặt, tôi lườm trai một cái: “Có điên thì cũng là điên trước.” Lười cãi nhau với , tôi quay sang kéo chị dâu phát điên cùng mình.

Chị dâu khẽ cười, nhân lúc trai không ý, ghé vào tai tôi hỏi nhỏ: “Em và Sở Trạch lành rồi à?”

Quả nhiên chị ấy nhìn ra, vẫn là chị dâu tinh tế hơn cái tên ngốc kia

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...