1
Tôi đau đầu dữ dội, tỉnh lại từ trên giường.
Trước mắt là gương mặt tinh tế của Sở Trạch, khoảng cách gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của ta.
Cúi đầu nhìn xuống, tay tôi vừa vặn đặt lên cơ bụng , cảm giác… còn khá dễ chịu.
Cảnh tượng này tôi giật mình đến mức rơi thẳng xuống giường.
Tại sao Sở Trạch lại ở trong phòng tôi? Tối qua…
Tôi ngồi trên sàn cố nhớ lại chuyện hôm qua, hoàn toàn không để ý rằng đã tỉnh.
Đến khi tôi phản ứng lại thì đã chống cằm nằm trên mép giường, nhìn tôi cười như một nghiệt.
“Tối qua ngủ ngon không?”
Tôi lập tức siết chặt gối ôm, theo phản xạ nuốt nước bọt.
“Sở Trạch… … chào buổi sáng! Em… em ra ngoài đây, cứ ngủ tiếp đi.”
Chạy trốn là sở trường của tôi, không thể tiếp tục ở đây được nữa, mất mặt c.h.ế.t đi được!
Tôi vớ lấy chiếc áo choàng tắm trên sàn, run rẩy lê từng bước đến cửa.
Vừa chạm vào tay nắm cửa thì bị Sở Trạch bế ngang, ôm thẳng vào phòng tắm.
Anh đặt tôi ngồi lên bồn rửa, hai tay chống hai bên, thản nhiên liếc tôi một cái.
“Làm chuyện xấu xong liền muốn chạy, ai dạy em vậy?”
“Có cần gọi điện cho trai em, nhờ cậu ấy dạy lại không?”
Lúc đi học bị mời phụ huynh đã đủ tệ rồi, sao đến hai mươi mốt tuổi rồi vẫn phải bị mách chứ?
Mà mách trai tức là mách ba mẹ, mà ba mẹ biết thì tôi xác định, chắc chắn sẽ bị tống sang nước ngoài ngay trong đêm.
Tôi vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y Sở Trạch, ngăn lấy điện thoại, nở nụ cười nịnh nọt.
“Anh Sở Trạch, từ từ đã nào. Em thấy chuyện này có thể thương lượng được, thấy sao?”
Anh nheo mắt lại, có vẻ hứng thú, còn ghé sát thêm vài phần.
“Nói đi, đừng vòng vo vô nghĩa.”
Vốn định chơi bài cảm, có vẻ không ăn thua rồi.
Tôi siết chặt vạt áo choàng, khoảng cách này… không hôn thì cũng đánh nhau.
Mà đánh nhau là chuyện không thể, ngay cả trai tôi còn đánh không lại .
Vậy thì chỉ còn cách…
Tôi nhắm mắt, chụt một cái lên môi Sở Trạch.
Vì không kiểm soát lực nên lỡ môi bị rách, rướm máu.
Sở Trạch sững sờ, không ngờ tôi lại to gan như vậy. Nhưng chỉ vài giây sau, đã nhếch môi cười, giọng nói mang theo ý cười khó giấu.
“Nguyên Nguyên , hôn không phải như thế này đâu.”
Anh nâng cằm tôi lên, cúi xuống hôn lần nữa.
Nụ hôn rối loạn cả tâm trí.
Mãi lâu sau, mới buông tôi ra.
Tôi đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Trạch, lắp bắp nói:
“Hay là… thử hẹn hò đi? Nhưng không được nói cho trai em biết, nếu không cả hai chúng ta đều toang .”
Phải nói là tôi sẽ c hết chắc. Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được mà rùng mình.
Sở Trạch nhếch môi, giọng điệu lười biếng:
“Anh trai em đánh không lại .”
Gai xương rồng
“Cũng không được!”
2
Lời còn chưa dứt, chuông cửa vang lên.
Hỏng rồi, giờ này đến chỉ có thể là trai tôi!
Tôi lập tức đẩy Sở Trạch ra, chạy chân trần vào phòng tìm quần áo.
Tiện thể tìm luôn đồ của Sở Trạch rồi đưa cho , sau đó không chút do dự đuổi ra ngoài.
Đến khi tôi thay đồ xong bước ra, Sở Trạch đã cùng trai tôi ngồi ngay ngắn trên sofa.
“Cậu gì trong phòng em tớ ?”
“Gọi em ấy dậy ăn sáng.”
“Con heo này từ khi nào ăn sáng? Không ngủ đến trưa thì nó sẽ dậy à?”
“Vừa hay hôm nay dậy sớm.”
Khóe miệng tôi giật giật, tâm lý thật vững, trả lời lưu loát như vậy luôn.
Anh trai tôi nghe tiếng , quay đầu lại nhìn tôi, lập tức cau mày.
“Ôn Nguyên , tối qua em đi đâu mà quần áo nhăn nhúm thế này? Cả của Sở Trạch cũng vậy.”
Tôi cúi xuống nhìn chiếc váy nhăn nhúm của mình, giả vờ ho hai tiếng.
“Tối qua uống nhiều quá, quên treo lên.”
Sở Trạch nhìn tôi với ý cười, chậm rãi trả lời: “Mình cũng vậy.”
Bình thường quần áo của tôi đều vứt bừa vào tủ, nên lý do này trai tôi tin ngay.
Còn Sở Trạch thì… tôi chẳng quan tâm chuyện quần áo nhăn thế nào.
Không muốn tiếp tục chủ đề nguy hiểm này, tôi vội vàng đổi sang chuyện khác.
“Chị dâu đâu? Sao không đi cùng ?”
Anh trai tôi cong môi cười: “Con nghiện tiền đang ngồi đếm tiền, đếm xong sẽ đến.”
Kết hôn hạnh phúc nhất chính là được đếm tiền, nhìn thế này chắc phải đếm lâu lắm.
Tôi lập tức mặt dày chìa tay ra: “Tiền đổi cách xưng hô của em đâu? Hôm qua em gọi ‘chị dâu’ đến mòn cả miệng rồi đấy.”
Anh tôi vỗ vào tay tôi, cười mắng: “Nhóc con, không phải đã đưa rồi sao? Em lừa đảo à?”
Hình như đúng là có rồi, tôi vẫn bĩu môi: “Keo kiệt.”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -trai/chap-1.html">https://otruyen.vn/huynh-de-tot-cua--trai/chap-1.html.]
Sở Trạch bước tới, xoa đầu tôi.
“Không sao, đợi đến khi cậu ấy phải đổi cách xưng hô, chúng ta cũng không đưa.”
Mẹ ơi, đang nói cái gì vậy chứ? Câu này không thể nói bậy được!
May mà tôi đầu óc chậm chạp, tưởng Sở Trạch đang trêu chọc mình, lập tức nhào tới đánh nhau.
Bữa sáng ăn ở khách sạn, tôi không có khẩu vị nên chỉ uống chút cháo.
Chiều nay còn có tiết của ‘Sư Thái Diệt Tuyệt’, nếu không đi ngay thì tôi sẽ bị tính vắng mặt mất.
Tôi đá vào ghế trai, thúc giục: “Ăn nhanh lên, đưa em đến trường, sắp muộn rồi.”
Anh tôi chẳng buồn ngẩng đầu, bộ dạng như chẳng liên quan gì đến mình.
“Để Sở Trạch đưa em đi, còn phải cùng chị dâu đi mua đồ cho tuần trăng mật.”
Càng đúng ý tôi, cũng chẳng định nhờ ấy đưa đi.
Mỗi lần ngồi chung xe với tôi là y như rằng bị càm ràm, nào là ăn uống không đàng hoàng, nào là học hành không nghiêm túc, lải nhải suốt quãng đường.
Sở Trạch thì khác.
Anh ấy đưa tôi đi không nhiều lần, mỗi lần tôi đều nhớ rất rõ. Anh ấy sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn tôi thích, còn cố ý lái chậm để tôi có thể ăn tử tế.
Có lần Sở Trạch đến đón tôi về nhà, tôi ngủ quên trên xe.
Anh ấy không gọi tôi dậy, mà trực tiếp bế tôi về nhà. Trong cơn mơ màng, hình như tôi còn dụi vào cổ ấy.
“Hồn bay đi đâu rồi? Không phải sắp trễ học sao?”
Anh tôi đẩy trán tôi một cái, kéo tôi trở về thực tại.
Tên này thật sự rất đáng ghét, không biết chị dâu tôi nhìn trúng ở điểm nào nữa.
Nhân lúc ấy không ý, tôi giẫm mạnh lên chân rồi chạy mất, mặc kệ ấy tức giận hét phía sau.
Vừa bước ra khỏi khách sạn, Sở Trạch liền nắm lấy tay tôi, tác vô cùng tự nhiên.
3
Tôi còn chưa kịp phản ứng, sững sờ đứng tại chỗ.
Anh ấy nhướng mày, cười khẽ: “ nắm tay mình không được sao?”
Aaa, phạm luật mất rồi!
Tôi hoảng hốt quay đầu nhìn quanh, may mà vị trí này cách nhà hàng khá xa, sẽ không bị phát hiện.
Sở Trạch bật cười vì hành của tôi, không nói gì, chỉ kéo tôi đi về phía bãi đỗ xe.
Đến trường vẫn còn nửa tiếng mới vào học.
Tôi định về ký túc xá thay quần áo trước, xe không mở cửa được.
Tôi nghiêng đầu nhìn Sở Trạch, thấy ấy chống một tay lên đầu, tay còn lại nhịp nhẹ ngón trỏ lên vô lăng, yên lặng chờ đợi.
Gì đây? Tôi nên gì sao?
Tôi thích trai đẹp, chưa từng đương, lần đầu hẹn hò đã kích thích như vậy.
Đang do dự thì tôi thấy cặp đôi trong chiếc xe phía trước, xuống xe, vòng ra phía ghế lái, nâng mặt chàng trai lên rồi cúi xuống hôn.
Thì ra là vậy!
Tôi âm thầm cổ vũ bản thân, nghiêng người hôn lên má phải của Sở Trạch.
Anh ấy nhìn tôi, bật ra vài tiếng cười trầm thấp.
Anh ấy càng cười, tôi càng căng thẳng, lập tức rụt lại, như đứa trẻ sai chuyện gì.
“Đừng cười nữa.”
Sở Trạch kéo tôi vào lòng, trán áp lên hõm cổ tôi.
“Phải sao đây? Không muốn để em xuống xe nữa.”
Cuối cùng cũng hiểu vì sao “quân vương không muốn lâm triều” rồi.
Chuyện này ai mà chịu nổi chứ?
Sở Trạch cũng không ôm lâu, chỉ giúp tôi vuốt lại mái tóc rồi mở cửa xe.
“Cuối tuần đến đón em.”
“Vâng.”
Chạy vội đến lớp vẫn bị trễ hai phút, may mà giáo ’ chưa điểm danh.
Vừa ngồi xuống, tôi – Lục Hiểu Kiều liền ghé sát, vẻ mặt hóng chuyện.
“Nguyên Nguyên , tớ thấy hết rồi nhé! Mau khai thật, có phải đang hẹn hò không?”
Cô nàng này được phong “vua hóng hớt của Bắc Đại” quả không sai, đi đâu cũng có thể nghe được chuyện bát quái.
Nhân lúc giảng viên quay đầu viết bảng, tôi khẽ nói: “Cả chuyện này mà cậu cũng phát hiện được à?”
Lục Hiểu Kiều cười hì hì: “Giỏi lắm nha, lén lút thoát ế, mau kể tớ nghe hai người đến với nhau thế nào đi!”
Tiết học này, cả hai chúng tôi chẳng ai tập trung nghe giảng, cứ thì thầm trò chuyện suốt buổi.
Chiều thứ Sáu tan học, tôi được Sở Trạch đón đi.
Anh ấy đưa tôi đến một hội quán, có lẽ là chỗ và trai tôi hay chơi.
Trong phòng bao có ba người, tôi chưa gặp ai trong số họ.
Họ ngồi quanh bàn mạt chược, ánh mắt đầy hóng hớt, nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Sở Trạch.
Một người ăn mặc lòe loẹt trêu chọc: “Ồ, hôm nay Sở còn dẫn theo cơ đấy.”
“Em à, là Chu Nhiên Hành.”
Tôi ngoan ngoãn chào: “Chào Chu.”
Mấy người bọn họ cười rộ lên, chắc là chưa từng thấy ai ngoan thế này.
Sở Trạch không đáp lời, chỉ quay sang hỏi tôi: “Biết chơi không?”
“Biết một chút.”
Anh ấy kéo ghế cho tôi ngồi, ý bảo tôi chơi.
Tôi nào dám chứ! Mấy chồng chip trên bàn lớn đến đáng sợ, lỡ thua thì sao?
Sở Trạch ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Thua tính của , thắng thì mua đồ ăn cho em.”
Chu Nhiên Hành vốn đang chờ thịt Sở Trạch, thấy tôi là tay mơ thì càng hài lòng.
Sở Trạch chơi được một lúc thì ra ngoài nghe điện thoại.
Bạn thấy sao?