Huyết Thanh Cuối Cùng [...] – Chương 4

Đội phó Tiết và thuộc hạ cũng không phải loại não đương như Tần Phàm, căn bản không quan tâm Ân Manh sự vô lý, nhấc ta lên rồi chạy trở về.

 

Không ngờ Ân Manh không ngừng giãy giụa, cũng không biết ta lấy sức lực ở đâu ra, đột nhiên tránh thoát khỏi sự kiềm kẹp của hai người, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.

 

Đội phó Tiết sắp tức chết rồi.

 

"Con mẹ nó, kệ ta. Đi, chúng ta trở về."

 

Ai ngờ Ân Manh chạy ra ngoài không tới hai phút, đã hoảng sợ chạy về, sau lưng là đàn thây ma lít nha lít nhít.

 

Vẻ mặt ta đầy kinh hoàng, hô to với hai người đội phó Tiết: "Này! Mấy người đừng đi! Mau tới đây cứu tôi!"

 

Đội phó Tiết và thuộc hạ liếc mắt nhau một cái, không chút do dự chạy về phía chúng tôi, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.

 

Đương nhiên, bọn họ cũng không thấy Ân Manh vẻ mặt dữ tợn nắm lấy tấm sắt trên đất, vung về phía đầu bọn họ.

 

Đội phó Tiết và thuộc hạ ngất xỉu tại chỗ, mà Ân Manh thì lạnh bước qua người bọn họ, mặc cho bọn họ bị làn sóng thây ma nuốt mất, chạy trở về phòng thí nghiệm.

 

A Hoàng thấy thì chạy như điên về phía hai người Đội phó Tiết.

 

Nó không ngừng cắn xé, xua đuổi đám thây ma trên người hai người Đội phó Tiết, thế một con chó sao có thể ngăn cản mấy chục con thây ma tấn công chứ?

 

Rất nhanh, trên người nó đã máu thịt be bét, ngay cả ruột cũng lòi ra.

 

Đội phó Tiết  bọn họ cũng không còn hình dạng, máu tươi đầy đất, cùng A Hoàng ngã xuống đất.

 

Ân Manh thở hồng hộc ngã xuống đất, trên mặt tràn đầy vui mừng khi vừa sống sót sau tai nạn.

 

Tần Phàm cũng không để ý tới huyết thanh giải độc gì nữa, xông tới ân cần hỏi han ta, mặt đầy lo lắng.

 

Tôi sợ hết hồn hết vía bắt lấy lọ thuốc thử mà hắn ném xuống. Đã tới một bước cuối cùng, thành hay bại ở ngay lúc này, không thể để mấy người đội phó Tiết chết vô ích !

 

Cũng may, trời không phụ người có lòng, thiết bị kêu lên "ting"  một tiếng, chất lỏng màu xanh biếc trong ống nghiệm tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

 

Thành công rồi!

 

Thế ngay lúc này, biến cố lại xảy ra.

 

Trong miệng Ân Manh không ngừng phát ra tiếng kêu "ô ô", răng và móng tay ta cũng biến thành vừa nhọn vừa dài.

 

Tần Phàm đột nhiên đẩy ta ra, sợ hãi vết thương rất nhỏ trên mắt cá chân ta.

 

Tôi , nước mắt chảy ra, nhanh chóng giấu kỹ lọ thuốc mới vừa hoàn thành.

 

Đúng là báo ứng mà!

 

Ân Manh bị máu thây ma dính vào vết thương!

 

Cô ta còn còn có một tia thần trí, kéo lấy Tần Phàm hô to.

 

"Anh Tần, cứu em!"

 

"Em đang mang thai con của !"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...