Huyết Thanh Cuối Cùng [...] – Chương 3

Nhưng tôi không thể ngờ, Tần Phàm sẽ không có chừng mực tới như .

 

Khi chúng tôi trải qua trăm ngàn cay đắng, đến căn cứ chữa bệnh, đội ngũ vốn là mấy chục người, chỉ còn sót lại năm người một chó.

 

Những người khác đều chết hết.

 

Tôi cầm thuốc thử dùng mấy chục mạng người đổi lấy mà tay run run.

 

Tôi với Tần Phàm: "Tốc chiến tốc thắng, trước hết dùng thiết bị trong sở nghiên cứu để nghiên cứu ra huyết thanh giải độc cuối cùng, dùng để điều kiện với đội cứu viện để họ tới đón chúng ta trở về."

 

Chỉ bằng mấy người chúng tôi bây giờ căn bản không thể đi qua hai thành phố lít nha lít nhít thây ma mà trở lại khu an toàn.

 

Tần Phàm đồng ý.

 

Ân Manh lại bởi vì khó chịu khi Tần Phàm cùng tôi chế tạo huyết thanh mà bỏ quên ta, bắt đầu điên cuồng chuyện để hấp dẫn sự ý của hắn.

 

Có một ngày, ta cố ý mở cánh cửa đang nhốt thây ma, thả ra một con thây ma, không ngờ cuối cùng lại bị mười mấy con thây ma vây quanh.

 

Ân Manh khóc lóc thảm thiết, hô to: "Anh Tần, cứu em với!"

 

Tần Phàm mắt đỏ hoe, lập tức ném xuống lọ thuốc thử đang phân tích, xông tới cứu người.

 

Tôi liều mạng ngăn lại: "Tần Phàm, chẳng lẽ đã quên lời thề ngành y năm đó rồi sao?"

 

"Cứu một người, hay là cứu tất cả mọi người, tôi hy vọng có thể hiểu đạo lý này!"

 

Quá trình phân tích không thể gián đoạn, một khi rời đi thì thuốc sẽ bị hỏng.

 

Chúng tôi đã thất bại mấy trăm lần, đây là mấy lọ thuốc thử cuối cùng rồi.

 

Nếu như thất bại nữa, không chỉ chúng tôi sẽ chết, toàn nhân loại cũng sẽ mất đi hy vọng trở lại cuộc sống bình thường.

 

Tôi không đánh cuộc nổi.

 

Tần Phàm lại chẳng ngó ngàng gì tới, hét lên: "Huyết thanh giải độc này chỉ có tôi có thể chế tạo. Manh Manh chết rồi tôi sống lại có ý nghĩa gì?! Những người khác có sống hay không lại liên quan gì tới tôi?! Cả thế giới đều phải chôn theo em ấy!"

 

Tôi chết lặng tại chỗ trước phát ngôn sốc này của hắn.

 

Trong giây lát khi tôi ngây người, Tần Phàm đã chạy đến cửa, kéo cửa ra, chuẩn bị xông ra ngoài.

 

Đột nhiên, hắn dừng lại.

 

Họng súng đen kịt dí vào sau ót của hắn.

 

Tiết Thần, đội phó phụ trách bảo vệ an toàn của chúng tôi hung hăng trừng mắt Tần Phàm.

 

Anh ấy cắn răng nghiến lợi: "Chúng ta đã chết nhiều người như rồi, ngay cả Đại đội trưởng cũng đã chết, mà bây giờ cậu lại vì một con đàn bà tự mình tìm chết mà mặc kệ tất cả hay sao? !"

 

"Tiến sĩ Tần, cậu phải nghĩ cho kỹ!"

 

"Cậu đợi ở đây, tôi dẫn người đi cứu!"

 

Vừa , Đội phó Tiết ném một cây súng cho tôi: "Tiến sĩ Hứa, nhờ đó."

 

Tần Phàm hận đến nghiến răng, bất đắc dĩ trở về bàn điều khiển.

 

Lúc này Ân Manh đã bị thây ma ép tới leo lên tủ gỗ, co quắp ở trên đó mà run lẩy bẩy, chiếc tủ cũ nát lung lay muốn đổ, ta nước mắt nước mũi giàn giụa, nào còn bộ dạng vênh váo hống hách trước kia.

 

Đội phó và thuộc hạ là lính đặc chủng, cũng không chịu Ân Manh liên tục hét, không ngừng có thây ma bị ta hấp dẫn tới, bọn họ rất nhanh liền kiệt sức.

 

A Hoàng thấy , cũng xông tới muốn giúp một tay.

 

Thật vất vả giải quyết xong đám thây ma chung quanh, cứu Ân Manh, mang ta trở về.

 

Ai ngờ Ân Manh lại không chịu, ta ngoan cố đứng tại chỗ: "Tôi không muốn các cứu!"

 

"Anh Tần đâu? Tại sao hắn không đến cứu tôi? ! Ở trong lòng hắn chẳng lẽ tôi còn không bằng cái đồ đàn bà lớn tuổi Hứa Chi Dao hay sao?"

 

"Tôi không đi, Tần không đến thì tôi không đi đâu hết!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...